Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 740: Lời Đồn

.



Chương 740: Lời Đồn
Tin tức này không hề khiến Tiêu Vũ bất ngờ chút nào, lúc trước Ngụy Đế đã hạ chỉ, nhưng làm Thái tử có lẽ còn có vài nghi thức, nghe ý này là hiện tại quá trình nghi thức đã xong.
Như vậy cũng tốt.
Cũng giúp cho Tiêu Vũ bớt phải đi xem lễ phiền phức.
Có điều nếu như Ngụy Ngọc Lâm đã trở thành Thái tử, Tiêu Vũ bắt đầu suy nghĩ, mình lại lừa Ngụy Đế một phen, nên rời khỏi Ngụy quốc rồi.
Ngụy Ngọc Lâm đã trở thành Thái tử, chỉ còn thiếu một bước làm Hoàng đế.
Mặc dù ban đầu Tiêu Vũ đã hứa sẽ giúp hắn trở thành Hoàng Đế.
Nhưng bây giờ xem ra Ngụy Đế cũng không có không hợp lẽ thường như vậy.
Cũng không thể xoèn xoẹt Ngụy Đế luôn rồi để cho Ngụy Ngọc Lâm làm Hoàng đế đúng không? Cho dù nàng muốn làm như vậy, Ngụy Ngọc Lâm cũng không thể làm như vậy!
Muốn Ngụy Ngọc Lâm làm Hoàng đế thì phải chờ Ngụy Đế qua đời.
Thanh xuân của nàng quý giá, đương nhiên không thể ở lại Ngụy quốc, lãng phí vào chuyện này được.
Ngụy Đế kia trông có vẻ càng già càng dẻo dai, ít nhất còn có thể sống thêm hai mươi năm, nàng cũng không thể cứ chờ ở đây mãi đúng không?
Có điều chuyện nàng đã hứa với Ngụy Ngọc Lâm thì sẽ không nuốt lời, vì vậy nàng lại định dùng thân phận Tạ tiên cô của mình lừa gạt Ngụy Đế một phát.
Tiêu Vũ đã có kế hoạch của mình.
Nhưng lời đồn về Tiêu Vũ ở bên ngoài cũng đã bay đầy trời.
Khó khăn lắm Tiêu Vũ mới trở lại Ngụy đô, đã đến nơi có người, chỉ muốn ra ngoài dạo chơi.
Ngụy đô vào lúc sẩm tối vẫn rất phồn hoa.
Tiêu Vũ chọn một quán trà, thấy một chỗ có mấy người đang nói gì đó tới khí thế ngất trời, không ít người đều đang ở đó góp vui, Tiêu Vũ cũng muốn đi góp vui.
Vì vậy nàng kêu một bình trà, ngồi ở bên cạnh.
Nàng đã chuẩn bị sẵn sàng ngồi đây nghe một chút chuyện phiếm thú vị rồi.
“Chậc, các ngươi biết gì chưa? Đại điển kế vị Thái tử lần này, Tiêu Công chúa kia không có mặt.” Người nói chuyện là một tiểu ca áo lam.
“Hả, vì sao? Không phải Công chúa Đại Ninh đi theo Thái tử nên mới tới Ngụy quốc của chúng ta sao? Không phải bảo lúc trước hai người còn có hôn ước hả?”
Tiểu ca áo lam nói tiếp: “Ôi dào, hôn ước gì chứ! Các ngươi không biết, từ lúc ở Đại Ninh, Tiêu Công chúa kia đã từ bỏ Thái tử điện hạ, qua lại với một công tử nhà Thừa tướng rồi. Sau đó chuyện Thừa tướng Ninh quốc mưu phản chắc các ngươi cũng biết...”
“Đương nhiên cuối cùng Công chúa này không thể nào vui vẻ với công tử nhà Thừa tướng kia được, bị lưu đày.”
“Đương nhiên, đây vẫn chưa phải chuyện ly kỳ nhất, ly kỳ nhất chính là nhi tử của Vũ Văn Thừa tướng kia... cũng làm Thái tử, nhưng làm Thái tử còn chưa được bao lâu đã biến thành nữ nhân!”
Điểm đặc sắc của câu chuyện khiến những người đang nghe trợn mắt há mồm.
“Chúng ta trở lại chuyện chính, nói tới Tiêu Vũ này một chút.”
“Theo ta thấy, lần này Tiêu Vũ không ngờ rằng Lâm Vương lại trở thành Thái tử, hối hận chuyện đã làm lúc trước rồi. Vốn dĩ tình cảm đã không tốt lắm, bây giờ Lâm Vương còn trở thành Thái tử, vậy thì càng không thể nào lấy nàng! Nhất định hiện tại Tiêu Vũ đang ở nhà lặng lẽ rơi lệ đấy.”
Tiêu Vũ quan sát tiểu ca áo lam kia.
Tiểu ca này có khuôn mặt trắng nõn, nhìn cũng ra dáng con người, tin tức cũng linh thông, nhưng sao trong miệng lại không mọc được ngà voi.
Tiêu Vũ cũng không ngờ rằng mình muốn nghe chuyện tầm phào, thứ nghe được vậy mà lại là chuyện liên quan tới chính mình.
Có điều cũng đúng, trong thiên hạ này chắc không có câu chuyện tám nhảm nào còn đặc sắc hơn chuyện của Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ không nhịn được nói một câu: “Những lời cuối cùng này ngươi nói không đúng.”
Mọi người nhìn về phía Tiêu Vũ, trong ánh mắt của bọn họ tràn đầy nghi hoặc.
“Ý ta là Tiêu Vũ không ở nhà lặng lẽ rơi lệ.” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
Tiểu ca áo lam nhìn về phía Tiêu Vũ: “Ngươi là ai? Ngươi thì biết cái gì chứ? Ngươi có biết ta là ai không? Tôn nữ của bạn già mà Thất cữu mỗ gia ta tìm được gả cho tổng quản Đại nội, vì vậy ta mới biết được nhiều như vậy! Nguồn tin của ngươi ở đâu?”
Tiêu Vũ: “...”
Cuộc sống của Thất cữu mỗ gia của tiểu ca áo lam này cũng rất phong phú.
Hơn nữa còn có thể gả cho tổng quản Đại nội?
Tiêu Vũ suy nghĩ một chút rồi nói: “Bởi vì ta chính là Tiêu Vũ.”
“Cái gì? Ngươi nói ngươi là ai?”
“Ta nói, ta là Tiêu Vũ.” Tiêu Vũ nhấn mạnh.
Mọi người tỏ vẻ không tin: “Ngươi? Tiêu Vũ? Ngươi nhìn thấy Công chúa nhà ai ăn mặc như ngươi, ở bên ngoài uống trà xem náo nhiệt không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận