Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 227: Thiếu Lương Không Trả

.



Chương 227: Thiếu Lương Không Trả
Đối với một triều đình lớn như vậy mà nói, quả thực là như muối bỏ bể.
Cuộc sống của Vũ Văn Phong không dễ chịu. Cuộc sống của thần tử phía dưới càng không dễ chịu.
Đặc biệt rõ ràng nhất chính là mấy người thanh liêm, ví dụ như Lại bộ Thượng thư, bây giờ cả nhà ông ấy từ cao đến thấp, già trẻ lớn bé hơn mười miệng ăn đã đói đến phải cắt khẩu phần lương thực rồi!
Rơi vào đường cùng, Lại bộ Thượng thư đành phải viết tấu chương dâng lên. Lại bộ Thượng thư vừa dâng tấu thì những người khác cũng nhao nhao làm theo. Cho nên hiện tại loại tấu chương mà Vũ Văn Phong nhận được nhiều nhất không phải cái gì khác mà là đòi lương!
Ông ta hoàn toàn không ngờ tới rằng mình trở thành Hoàng đế một lúc còn chưa thấy chỗ nào tốt mà đã thấy thiếu lương rồi.
Vũ Văn Phong nhìn chồng tấu chương kia, rất là tức giận: “Tiền tiền tiền! Những tên này bị tiền chui vào mắt sao? Ở đâu cũng muốn tiền!”
“Thành Nhi, ngươi cảm thấy nên xử trí những người này như thế nào?” Vũ Văn Phong hỏi.
Đúng vậy, Vũ Văn Thành hiện giờ đã trở về Thịnh Kinh.
Hắn ta và Thẩm Hàn Thu đều bị Vũ Văn Phong ra chiếu, lệnh phải quay về.
Chủ yếu là... Trên đường Thẩm Hàn Thu đuổi theo Tiêu Vũ, vừa hay đụng phải Vạn Hổ, Vạn Hổ mang về tin tức Tiêu Vũ đã chết.
Hơn nữa không chỉ có Vạn Hổ, những người khác đều nói, Tiêu Vũ rơi xuống vách núi rồi.
Cứ như vậy, Thẩm Hàn Thu đành phải về trước. Mặc kệ có phải là dư nghiệt tiền triều hay không, ai phải đến Ninh Nam cũng tương đương với đã chết.
Hơn nữa Thẩm Hàn Thu cũng không thể không về. Nhưng Thẩm Hàn Thu không tự mình quay về mà là bị Vũ Văn Thành bắt được, áp giải về. Thẩm Hàn Thu vốn cũng nhận được chiếu lệnh cho nên cũng không chạy trốn mặc kệ để Vũ Văn Thành đưa hắn ta về.
Vũ Văn Thành nghe Vũ Văn Phong nói, trong lòng thầm nghĩ, phụ hoàng nhất định là đang khảo nghiệm ta, vì thế Vũ Văn Thành xốc lại tinh thần.
“Không giải quyết được vấn đề, vậy thì chúng ta cứ giải quyết người đưa ra vấn đề thôi! Từ sau khi phụ hoàng đăng cơ, Lại bộ Thượng thư kia không chỉ gây sự với phụ hoàng một lần!”
“Còn những người khác, ta thấy bọn họ rõ ràng trong lòng còn nghĩ đến hoàng tộc Tiêu thị, không bằng lần này, chúng ta thừa dịp diệt trừ phe đối lập luôn! Lưu đày tất cả bọn họ!” Vũ Văn Thành cười lạnh một tiếng.
Vũ Văn Phong nghe vậy lại hỏi: “Ta vừa mới đăng cơ, cứ như vậy có phải không ổn hay không?”
“Có gì mà không ổn, chỉ cần giải quyết hết những người này thì phụ hoàng cũng không cần phải phát lại phần bổng lộc còn thiếu lúc trước cho bọn họ nữa rồi!” Vũ Văn Thành tiếp tục nói.
Sau khi Vũ Văn Phong nghe được lời này thì lập tức suy nghĩ sâu xa, một lát sau, Vũ Văn Phong nói: “Vậy cứ theo lời ngươi nói đi.”
Vũ Văn Thành vội vàng chắp tay nói: “Phụ hoàng thánh minh.”
Vũ Văn Phong nhìn về phía Vũ Văn Thành, mở miệng nói: “Thành Nhi, dạo gần đây Văn Thanh Lan có chỗ nào khác thường không?”
Vũ Văn Thành nghe thế lập tức nghiêm túc, trả lời: “Thanh Lan nàng… mọi chuyện vẫn ổn.”
Vũ Văn Phong thấy Vũ Văn Thành vẫn bảo vệ cho Văn Thanh Lan, tức giận nói: “Gì mà mọi chuyện vẫn ổn? Mấy lời đồn trong kinh thành của nàng ta đã truyền tới tai trẫm rồi đấy!”
“Ta biết Văn gia kia là nhạc gia của ngươi, nhưng ngươi cần phải hiểu rõ, nếu thiên hạ này sửa thành họ Văn, đừng nói là Thái tử, dù là vị trí Phò mã ngươi cũng không vớt được đâu!” Vũ Văn Phong không vui nói.
Vũ Văn Thành nghe thế, tức khắc cảm thấy rất oan ức: “Nếu phụ hoàng đã biết chuyện này, vậy tại sao không cho ta xử lý Thẩm Hàn Thu?”
“Thẩm Hàn Thu kia đã làm ta khó xử trước bàn dân thiên hạ!” Vũ Văn Thành vô cùng bất mãn.
Vũ Văn Phong nói: “Thẩm Hàn Thu là một thanh kiếm sắc bén ở trong tay ta, nếu vì chút chuyện nhỏ này mà xử lý hắn ta, vậy thì không có lời.”
Vũ Văn Phong vừa nói như vậy, Vũ Văn Thành càng không thể hiểu nổi.
Nếu là chuyện nhỏ vậy tại sao phụ hoàng lại trách mắng mình? Nếu không phải là chuyện nhỏ… vậy tại sao phụ hoàng lại che chở cho cái tên Thẩm Hàn Thu đã làm Vũ Văn gia mất mặt chứ!
Hiện giờ toàn bộ kinh thành đã loan truyền chuyện giữa Thái tử phi và Thẩm Hàn Thu đến ồn ào huyên náo, Văn Thanh Lan không ra khỏi cửa thì cũng thôi. Nhưng ngày nào hắn ta cũng phải thượng triều, mỗi lần người khác nhìn qua, hắn ta đều cảm thấy trên đầu mình có một cái nón xanh vô hình.
Đương nhiên, trong lòng không thoải mái không chỉ có Vũ Văn Thành mà còn có cả Thẩm Hàn Thu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận