Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 102: Đổi Thư

.



Chương 102: Đổi Thư
Đúng lúc này, đột nhiên một tia sáng xuất hiện từ phía xa, chiếu thẳng vào mắt của hai người.
Ánh sáng này xuất hiện quá kỳ dị, quá bất thường. Mắt của huynh đệ Thôi gia bị chiếu tới hơi lóa. Nhưng vào lúc này, một người mặt có hoa văn đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Quỷ!”
“Quỷ!”
Hai huynh đệ Thôi gia gần như đồng thời phát ra tiếng hét. Tiêu Vũ còn chưa ra tay thì Thôi Niên đã sợ tới mức hôn mê ngã xuống đất. Về phần người còn lại, Tiêu Vũ nện cho một đấm, người cũng hôn mê.
Tiêu Vũ cất cái đèn pin trong tay, cái này cũng là nàng lấy từ trong không gian ra, mặc dù không có pin nhưng trong siêu thị cũng bán không ít pin, vì vậy đèn pin có thể dùng được.
Tiêu Vũ lục soát trên người hai người. Nàng nhanh chóng tìm được một bức thư được đặt trong ống trúc.
“Bệ hạ, thần hoài nghi Tiêu thị chưa từ bỏ ý định phục quốc, Công chúa tiền triều Tiêu Vũ lén lút luyện binh muốn mưu phản, kính xin bệ hạ tra rõ.”
Sau khi Tiêu Vũ xem xong thì sắc mặt tối đen, sau đó nàng nở nụ cười lạnh. Được lắm Trần Thuận Niên thông minh thật, còn biết đâm thọc nữa! Đúng là học được bản lĩnh rồi!
Tiêu Vũ nghĩ vậy, lập tức trở vào không gian, lại viết một bức thư, thay đổi với bức thư cũ.
“Bệ hạ, thần thấy Tiêu Vũ đã mắc bệnh nặng, ngày chết cận kề, Dung Phi và Lệ Phi thê thảm không chịu nổi, thời gian không còn nhiều.”
Tiêu Vũ miêu tả một cách cường điệu về tình trạng thê thảm trên con đường lưu đày, sau đó trả thư về, lại vơ vét gần như hết sạch tiền bạc trên người hai huynh đệ Thôi gia.
Tiêu Vũ cũng muốn giết hai người này, nhưng nếu trong kinh mãi vẫn không nhận được tin tức về đại đội lưu đày thì có thể sẽ phái người tới điều tra.
Dù sao điểm khác biệt lớn nhất giữa đại đội lưu đày này và đại đội lưu đày trước là có đám người Tiêu Vũ, đủ để cho cả Vũ Văn gia để ý kỹ.
Khoảng một canh giờ sau, hai huynh đệ này mới tỉnh lại. Thôi Mãn từ dưới đất bò dậy trước, bắt đầu lục lọi đồ đạc trên người mình.
Vừa sờ một cái, thấy tiền bạc trên người đều không còn, sắc mặt hắn ta lập tức khó coi. Lại nhìn một cái... ống trúc kia rơi bên cạnh, xem ra không khiến cho nữ quỷ chú ý.
Trong lòng hắn ta ít nhiều gì cũng thoải mái hơn một chút. Nếu để Trần đại nhân biết thư bị mất, nhất định bọn họ không thể tránh việc bị mắng.
“Đây là cái gì?” Thôi Mãn đứng dậy, từ trong ngực mình móc ra mấy thứ gì đó.
Nhìn kỹ lại, vậy mà lại là một xấp tiền giấy trắng lóa, còn có một tờ giấy: “Đổi chút tiền bạc, không được để lộ, nếu không ngày chết sẽ tới.”
Thôi Mãn xanh cả mặt. Về phần Thôi Niên càng không nhịn được run rẩy. Hai người lập tức té khỏi chỗ này. Tiêu Vũ trốn trong một nơi bí mật gần đó thấy hai huynh đệ này không định quay về đường cũ tìm Trần Thuận Niên mà nhanh chóng chạy về hướng kinh thành thì mới dắt hai con ngựa ăn cướp được tới nghênh ngang rời khỏi.
Nàng đưa ngựa cho hai huynh đệ Tiêu gia.
Lúc huynh đệ Tiêu gia nhìn thấy Tiêu Vũ thì vô cùng vui vẻ: “Công chúa điện hạ, lần này có gì căn dặn sao?”
Tiêu Vũ nói: “Đoạn đường này các ngươi đi theo cũng vất vả, con ngựa này thưởng cho các ngươi.”
Kiếp trước ông chủ còn tặng ô tô cho thuộc hạ, bây giờ nàng tặng ngựa cho hai người không hề quá mức.
Tiêu Vũ đi chuyến này cũng không chậm trễ bao nhiêu thời gian. Lúc nàng đến đại doanh lưu đày thì trời vẫn còn tối, nàng vẫn đeo một cái túi trên lưng như lúc trước.
“Nương nương, ngươi còn đói không?” Tiêu Vũ nhìn Dung Phi còn chưa ngủ hỏi.
Dung Phi đang định lên tiếng thì nàng đã bưng một chén hoành thánh ra.
“Vừa đưa tới, còn nóng lắm, ăn đi.” Tiêu Vũ cười híp mắt nói.
Dung Phi: “...” Thật sự chuẩn bị điểm tâm nóng hổi cho nàng ấy.
“Dậy hết rồi, ăn cơm đi!” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
Hoành thánh nấu xong phải dùng chén đựng, Tiêu Vũ cũng chỉ cầm về một chén cho Dung Phi, nhưng những người khác... Tiêu Vũ cũng sẽ không bạc đãi.
Không bao lâu sau, Thước Nhi đã móc đồ từ trong cái túi lớn Tiêu Vũ cho, trong lều bạt bày sủi cảo, há cảo, bánh bao, xíu mại, bánh xốp tổng cộng năm loại điểm tâm, đủ cho không ít người ăn.
Tiêu Vũ còn lấy ra một túi da dê, bên trong đựng trà sữa nóng hổi. Trà sữa này là vừa rồi Tiêu Vũ tìm bột trà sữa trong không gian pha. Còn đồ để đựng sao, là tùy tiện lấy từ trong đống chiến lợi phẩm xét nhà.
Các huynh đệ Hắc Phong trại cũng cùng nhau ăn. Đã có sự giúp đỡ của các huynh đệ Hắc Phong trại, cái lều này được dựng rất lớn. Có điều buổi tối lúc ngủ nam tử và nữ tử vẫn chia làm hai lều ngủ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận