Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 277: Thiếu Người

.



Chương 277: Thiếu Người
“Công chúa, lần này người đến đây, là thiếu thứ gì sao? Cứ việc nói cho ta biết, ta sẽ chuẩn bị sẵn rồi đưa đến cho người.” Tạ Quảng nóng lòng hỏi.
Nghe vậy, Tiêu Vũ nghĩ bụng, lúc Sở Duyên quay lại mượn người, xem ra không hề nói mục đích lần này của mình.
Tiêu Vũ cũng không muốn khiến Tạ Quảng phải lo lắng.
Nếu Tạ Quảng biết rằng nàng dẫn mười mấy người định trở lại Thịnh Kinh cứu Ngọc Tần, chắc chắn sẽ cho rằng đầu óc nàng có vấn đề.
Tiêu Vũ nói: “Thiếu người.”
“Hiện giờ ta có một ốc đảo ở Ninh Nam, muốn xây dựng thật tốt, nhưng lại không đủ người. Binh lính do Sở Duyên và Tạ Vân Thịnh dẫn dắt dù sao vẫn phải tiếp tục luyện binh.” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
Nghe đến đây, Tạ Quảng lập tức nói: “Ta biết rồi.”
“Ta sẽ sai người mua một ít người đưa đến Ninh Nam.” Tạ Quảng nói.
Tiêu Vũ nói: “Vậy thì làm phiền Tạ đại nhân.”
Tạ Quảng lập tức nói: “Có thể được dốc sức cho Công chúa, ta rất vui.”
“Công chúa, tương lai của hoàng tộc Tiêu thị đều trông cậy vào một mình người. Người mới thật sự vất vả.” Tạ Quảng nhìn Tiêu Vũ, mắt đỏ ửng.
Tuy tiểu hoàng tôn vẫn còn nhưng tiểu hoàng tôn vẫn còn nhỏ, không thể đứng ra chủ trì toàn cục.
Hiện giờ… Cũng chỉ có thể trông cậy vào Tiêu Vũ chủ trì đại cục.
Tiêu Vũ nói: “Không vất vả, không vất vả.”
Đúng là không có gì vất vả cả, cứ nghĩ đến căn cứ của mình càng ngày càng lớn, phát triển mạnh mẽ dưới sự xây dựng của mình, trong lòng Tiêu Vũ lại tràn đầy vui vẻ.
“À phải rồi, Công chúa, người đến rồi, có chuyện này ta phải bẩm báo một chút.” Tạ Quảng đột nhiên nói.
Thấy sắc mặt Tạ Quảng nặng nề, Tiêu Vũ lập tức hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Tạ Quảng nói: “Nam An Vương đến ranh giới Nam Dương rồi.”
Nam An Vương.
Tiêu Vũ rất khó nhớ tới cái tên này, nhưng trong ký ức của Tiêu Vũ tiền nhiệm lại có một người như vậy.
Nam An Vương là huynh đệ cùng cha khác mẹ với phụ hoàng của nàng.
Tuy quan hệ của hai huynh đệ này vẫn khá tốt nhưng mẫu phi của hai huynh đệ này lại có quan hệ không tốt lắm.
Cuối cùng phụ hoàng của Tiêu Vũ trở thành bệ hạ, còn Nam An Vương đến đất phong.
Đất phong của Nam An Vương gần Ba Thục, ở Đại Ninh triều, đất Ba Thục còn là đất lưu đày, không phải là nơi giàu tài nguyên thiên nhiên như sau này.
Nếu không cũng không có câu, đường vào Thục khó hơn lên trời.
Từ sau khi Nam An Vương đến đất Ba Thục, thì chưa từng ra ngoài lần nào.
Tiêu Vũ nghe vậy lập tức hỏi: “Nam An Vương làm sao vậy?”
“Hắn bị Văn Vũ lão cẩu tịch thu tài sản lưu đày.” Tạ Quảng thở dài một tiếng.
Nói đến đây, Tạ Quảng tiếp tục nói: “Đất lưu đày là Ninh Nam.”
Vũ Văn lão cẩu muốn lưu đày hoàng tộc Tiêu thị, đương nhiên không thể nào lưu đày Nam An Vương đến Ba Thục, điều đó chẳng phải lưu đày vào hang ổ nhân gian sao?
Vì vậy đã lưu đày Nam An Vương đến Ninh Nam.
Trong mắt Văn Vũ lão cẩu, đây là quyết định tốt nhất, là quyết định nhổ cỏ tận gốc.
Tiêu Vũ nghiêm túc suy nghĩ.
Đều là hoàng tộc Tiêu thị, đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, hơn nữa đất lưu đày là Ninh Nam, cũng không thể vì để tránh phiền phức mà giải quyết người ta trên đường nhỉ?
Hiện giờ người đã đến Nam Dương, không bao lâu nữa, những người này sẽ đến Ninh Nam.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là những người này có thể thành công đi qua dãy núi Thương Ngô, và rãnh trời giữa Thương Ngô và Ninh Nam.
Thấy Tiêu Vũ im lặng, Tạ Quảng hỏi: “Công chúa định làm thế nào?”
Tiêu Vũ hỏi: “Tại sao hắn lại bị lưu đày? Là bởi vì họ Tiêu sao?”
“Đương nhiên là không phải, sau khi biết bệ hạ băng hà, hắn muốn quay lại Thịnh Kinh chia buồn.”
Nói đến đây, Tạ Quảng lại bổ sung thêm; “Nói là chia buồn, nhưng có thể là vì ngai vàng.”
“Trước đây vị Vương gia này từng tranh giành ngai vàng với bệ hạ của chúng ta.” Tạ Quảng nói.
Tiêu Vũ gật đầu, có khả năng là như vậy.
Dù sao thì lúc đầu cũng từng tranh giành ngai vàng, hiện giờ không muốn bỏ qua cơ hội này cũng là điều bình thường.
Tiêu Vũ suy nghĩ một lát.
Cứ như vậy, nàng thật sự không biết phải làm thế nào cho thỏa đáng.
Nếu những người này giống như Dung Phi, Lệ Phi, hoàn toàn trung thành với phụ hoàng của nàng thì nàng cũng sẽ không xoắn xuýt, đưa người trở về là được.
Tuy nhiên… Tiêu Vũ không tiếp xúc nhiều với Nam An Vương nên nàng vẫn hơi lo lắng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận