Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 520: Khó Đoán

.



Chương 520: Khó Đoán
“Vương gia, ở trong căn cứ này, ngài sống cũng không quá tốt... Tại sao không...” Tên thuộc hạ kia còn muốn nói gì đó.
Chỉ nghe Nam An Vương quát: “Im miệng! Chẳng lẽ ngươi cũng muốn đi lưu đày giống như Tiên Nhi?”
“Ta nói cho ngươi biết, bổn vương chỉ muốn sống những ngày tháng yên ổn thôi.” Nam An Vương trầm giọng nói.
Tên thuộc hạ kia lập tức không dám nói thêm gì nữa.
Dù sao hắn ta vẫn cảm thấy trong lòng Vương gia không nghĩ thế, nhưng cụ thể nghĩ gì thì không đoán được.
Nam An Vương nói: “Đem rượu cho bổn vương, bổn vương muốn vui vẻ uống say một trận!”
Tên thuộc hạ không dám chậm trễ, lập tức làm theo lệnh Nam An Vương.
Tiêu Vũ đích thân đưa Tiêu Tiên Nhi đến Nguyệt Tuyền trấn lưu đày.
Tiêu Vũ nhìn vẻ mặt không phục của Tiêu Tiên Nhi, nói: “Ngươi cứ ở đây sửa đổi cho tốt đi, có lẽ vẫn còn cơ hội làm người lại từ đầu.”
“Nếu không biết ăn năn...” Tiêu Vũ nói đến đây rồi không nói tiếp nữa.
Người không ngốc thì chắc hẳn đều hiểu ý của nàng.
Nếu Tiêu Tiên Nhi không biết ăn năn hối cải, vậy thì nàng ta sẽ tự sinh tự diệt ở đây!
Đưa Tiêu Tiên Nhi vào trong trấn xong, Tiêu Vũ nhìn người treo trên cổng thành Nguyệt Tuyền trấn.
Vũ Văn Thành thật sự bị treo ở đây mấy ngày rồi.
Mỗi tối sẽ được hạ xuống, cho ăn một bữa, tất nhiên là loại cơm thịt chuột khô phổ biến ở Nguyệt Tuyền trấn trước đây.
Còn rau quả tươi, Tiêu Vũ có rất nhiều, nhưng tại sao phải cho Vũ Văn Thành ăn chứ?
Vũ Văn Thành hoàn toàn không còn tinh thần, đang nhìn Tiêu Vũ bằng ánh mắt cá chết.
Ánh mắt của hắn ta đầy căm hận, sớm biết thế này thì nên tự tay giết Tiêu Vũ, sẽ không có chuyện sau đó nữa.
Nghĩ vậy nhưng Vũ Văn Thành lại mở miệng: “A Vũ, mau cho người hạ ta xuống đi, hai chúng ta bây giờ đều bị đày đến Nguyệt Tuyền trấn, cùng là kẻ lưu lạc nơi chân trời, nên nương tựa giúp đỡ lẫn nhau mới phải!”
“Ngươi giết ta để trút giận, nhưng không phải sau này ngươi vẫn phải sống những ngày tháng khổ cực đất đá bay mù trời này sao?” Vũ Văn Thành hỏi.
“Chẳng lẽ ngươi không muốn quay về Thịnh Kinh? Hai chúng ta nên bàn bạc cho tốt, hợp tác liên thủ để cùng nghĩ cách quay về, như thế không tốt sao?” Vũ Văn Thành khuyên nhủ.
Tiêu Vũ nhìn Vũ Văn Thành: “Thật ngại quá, ta không phải là kẻ lưu lạc nơi chân trời như ngươi, cuộc sống của ta rất tốt!”
“Tiêu Vũ! Ngươi đừng cố chấp nữa, ngày tháng ở đây của ngươi có thể tốt sao?” Vũ Văn Thành phóng tầm mắt nhìn ra xa, chỉ thấy toàn là sa mạc mênh mông.
Tiêu Vũ nói: “Không tin ta à?”
“Người đâu, mang Vũ Văn Thành về căn cứ.” Tiêu Vũ ra lệnh.
Nàng treo Vũ Văn Thành ở cổng thành chỉ có thể tra tấn thể xác, không thể tra tấn tinh thần.
Lần này Tiêu Vũ muốn Vũ Văn Thành tận mắt thấy cuộc sống của nàng tốt đến mức nào, để Vũ Văn Thành hiểu, chỉ có một mình hắn ta là kẻ xui xẻo thôi!
Vũ Văn Thành không có tư cách phản kháng, bị Tiêu Vũ đưa thẳng về căn cứ ốc đảo.
Ban đầu Vũ Văn Thành còn tưởng Tiêu Vũ sẽ đem mình đến nơi vắng vẻ để xử lý. Nhưng khi Vũ Văn Thành thấy cảnh tượng trước mắt, cả người đều sững sờ.
“Đây là đâu?” Vũ Văn Thành hỏi.
Tiêu Vũ nói: “Đây là kinh đô mới của Đại Ninh.”
Vũ Văn Thành hơi không tiếp nhận nổi.
Ốc đảo bát ngát phía trước, những thảm cỏ xanh mướt, dòng sông cuộn chảy bất tận, những ngôi nhà xen kẽ, tất cả có thật sao?
Hơn nữa, vậy mà Đại Ninh chưa diệt vong sao?
Tiêu Vũ nói: “Vũ Văn Thành, từ hôm nay, ngươi ở trong căn cứ của ta, phụ trách dọn phân lợn.”
Nàng cũng không sợ người khác nói gì về nàng, nàng chỉ muốn trả thù Vũ Văn Thành, để Vũ Văn Thành chết ngay thì quá hời cho hắn ta, Tiêu Vũ sẽ để Vũ Văn Thành sống người không ra người quỷ không ra quỷ!
Ít nhất phải sống đến khi nàng phục quốc, rồi trở thành Công chúa nhàn rỗi!
Tiêu Vũ sai người cùm xích sắt nhốt Vũ Văn Thành vào chuồng lợn, Vũ Văn Thành muốn chạy ư? Đó là điều không có khả năng!
Từ hôm nay trở đi, hắn ta sẽ ăn ngủ cùng lũ lợn!
Vũ Văn Thành đã mấy ngày không được ăn cơm, lúc này thấy có người đem bột ngô tươi cho lợn ăn, cả người hắn ta sững sờ.
Lợn ăn còn tốt hơn người ăn à?
Vũ Văn Thành vốn còn muốn giữ thể diện, nhưng cuối cùng không kiềm chế được, tìm được bát bột ngô, nhét vào miệng.
Phải sống sót trước đã!
Vũ Văn Thành làm thế không phải vì có ý chí mạnh mẽ, muốn nhịn để báo thù, chủ yếu là hắn ta tham sống sợ chết, lại nhát gan.

Bạn cần đăng nhập để bình luận