Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 708: Vừa Già Vừa Xấu

.



Chương 708: Vừa Già Vừa Xấu
Lời này của Công chúa không giống lời một nữ nhân có thể nói được.
Tô Lệ Nương nhớ lại hành động của Tiêu Vũ sau khi vong quốc, trong lòng nàng ấy xuất hiện cảm giác lo lắng đáng sợ.
Vũ Văn Thành kia nhìn giống nữ, không phải Công chúa sẽ… là nữ nhưng tâm hồn là nam đấy chứ?
Tô Lệ Nương không nhịn được mà nhắc nhở: “Công chúa, người cũng là nữ nhân.”
Tiêu Vũ: “…”
Nàng không phải nữ nhân thì là nhân yêu sao? Chuyện này cũng cần nhắc nữa sao?
Lúc Tiêu Vũ đứng dậy bước đi chỉ cảm thấy váy quá dài, nàng vấp chân một cái, trong lòng không nhịn được mà mắng, người thời cổ đại này đúng là… Mặc y phục phức tạp như vậy làm cái gì chứ?
Y phục như thế này… đẹp thì đẹp thật, nhưng có phần bất tiện.
Không tiện đánh nhau.
Nhưng cái tiếp theo chính là không tiện đi nhà xí!
Nếu như ngồi đi vệ sinh không sợ vạt áo sẽ rơi xuống hầm cầu sao?
Tô Lệ Nương không biết Tiêu Vũ nghĩ nhiều như thật, nếu biết chắc chắn nàng ấy sẽ bị chọc tức chết.
Thật ra vấn đề không phải y phục không đẹp, Tiêu Vũ cũng biết là đẹp, vấn đề không phải y phục mà là do Tiêu Vũ.
Kiếp trước phần lớn thời gian Tiêu Vũ đều chém chém giết giết, đồ thường mặc cũng là đồ bó sát để dễ hành động, nàng là người có thể bôi sơn lên mặt để giảm bớt sự tồn tại của mình.
Mặc dù nàng là nữ tử nhưng lại không giống những tiểu cô nương bình thường, cũng không được sinh hoạt như các nàng.
Đột nhiên để nàng làm Công chúa, cho dù có kí ức của Tiêu Vũ tiền nhiệm nhưng ít nhiều gì vẫn có sự khác biệt về thói quen của nàng.
Hai người Tiêu Vũ và Tô Lệ Nương cùng nhau đến Doãn Vương phủ.
Doãn Vương đích thân đến cổng đón. Ông ta khoảng ba mươi sáu ba mươi bảy tuổi, chăm sóc rất tốt, nhìn qua chưa đến ba mươi, chỉ là so với mấy Hoàng tử của Ngụy Đế thì trông chững chạc hơn.
Bề ngoài sao? Dáng vẻ thư sinh, nhìn rất trong sạch.
Khi vừa thấy Tô Lệ Nương, ánh mắt ông ta hơi sáng lên, sau đó lại nhìn về phía Tiêu Vũ.
“Cung yến trước đó ta có bệnh nên không thể tự mình đến bái kiến Công chúa, mong Công chúa bỏ qua.” Doãn Vương hành lễ, vô cùng khách khí nói.
Trong đầu Tiêu Vũ lại nghĩ, cái tên này nhìn thì thân thiện nhưng sau lưng lại lén ra tay với mấy đứa cháu của mình… Đương nhiên, nếu nàng không có bản lĩnh gì thì cũng rất có thể lên đường cùng với họ.
Tiêu Vũ lập tức nói: “Không sao.”
Mặc dù Tiêu Vũ biết mình đã bại lộ nhưng lúc này nàng vẫn không nhịn được mà nở nụ cười hiền lành ngây thơ, dáng vẻ tiểu bạch thỏ, muốn bao nhiêu vô tội thì có bấy nhiêu.
Doãn Vương mời Tiêu Vũ vào đại sảnh.
Tiêu Vũ làm như không đề phòng, tùy tiện ngồi xuống.
Doãn Vương tự mình châm trà cho Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ vội vàng nói: “Doãn Vương khách sáo quá rồi, để ta làm đi.”
Doãn Vương trêu ghẹo: “Chẳng lẽ Công chúa sợ ta hạ độc?”
Tiêu Vũ cười nói: “Sao Doãn Vương lại nói vậy? Tại sao ta lại nghĩ thế?”
“Công chúa không nghĩ vậy thì tốt.” Doãn Vương nói xong, trong lòng cũng yên tâm, xem ra Tiêu Công chúa này không biết chuyện lần này là do ông ta sắp xếp.
Chuyện Tiêu Vũ cứu người ở Thái thú phủ cũng không lan truyền ra ngoài.
Tính ra Phúc Vương miệng rộng kia vẫn có chút lương tâm… Thật ra cũng không nhiều lương tâm cho lắm, chủ yếu là sợ chuyện này truyền ra ngoài rồi chuyện bị tiêu chảy sẽ không giấu được nữa, hôm sau sẽ trở thành trò cười cho mọi người.
Hôm nay Doãn Vương muốn gặp Tiêu Vũ chính là vì muốn thăm dò thực hư.
Dù sao lúc trước ông ta cũng chưa từng đặt Tiêu Vũ vào mắt, ai ngờ… Tiêu Vũ lại có thể mang những Hoàng tử ở Bàn sơn lĩnh ra ngoài.
Lại còn cả tên Thái thú Hoài An quận phế vật kia nữa.
Nếu không việc lớn của ông ta đã thành công rồi!
Đâu phải gặp nhiều khó khăn như vậy?
Doãn Vương lại nói: “Trước đó ta chỉ nghe Ngọc Lâm nói qua không muốn thành thân với Công chúa, ta vẫn luôn nghĩ không biết Công chúa là người như thế nào… Không ngờ hôm nay lại có thể gặp được người, gặp rồi mới biết đúng là trăm nghe không bằng một thấy, người như Công chúa cho dù là thành thân với ai cũng thừa sức xứng đôi!”
Ngụy Ngọc Lâm không ở đây, nếu hắn biết chuyện này chắc chắn sẽ phản bác: Ta không, ta không có!
Tiêu Vũ nghe xong những lời này của Doãn Vương chỉ cảm thấy muốn cười.
Ngụy Ngọc Lâm cũng không phải tên ngốc, sao hắn có thể nói với Doãn Vương rằng không muốn thành thân với nàng được.
Chỉ sợ Doãn Vương này nghe một số tin đồn rồi cố ý nói trước mặt nàng để châm ngòi ly gián thì hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận