Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 298: Công Chúa Điện Hạ, Thuận Buồm Xuôi Gió

.



Chương 298: Công Chúa Điện Hạ, Thuận Buồm Xuôi Gió
“Dựa vào dáng vẻ bất nam bất nữ của tên Vũ Văn Thành kia, ta thích hắn ta ở điểm nào?” Tiêu Vũ hừ lạnh một tiếng.
Ngụy Ngọc Lâm nghe thấy thế thì cảm thấy hơi bất ngờ: “Ngươi biết sao?”
Ngụy Ngọc Lâm lại giải thích một câu: “Ý ta là, ngươi biết Vũ Văn Thành bất nam bất nữ hả?”
Tiêu Vũ nghĩ thầm trong lòng, đương nhiên là biết rồi, là chính nàng biến Vũ Văn Thành thành như vậy mà.
Nhưng chuyện này, Tiêu Vũ không có gì để nói, nàng chỉ úp mở bảo: “Đương nhiên là ta biết rồi, ta còn chứng kiến hắn nuôi nam sủng trong phủ đấy!”
“Chỉ nghĩ thôi cũng đã cảm thấy buồn nôn rồi!” Tiêu Vũ hừ lạnh một tiếng.
Ngụy Ngọc Lâm nghe thấy Tiêu Vũ mắng Vũ Văn Thành như vậy thì khóe môi hơi cong lên, lộ ra dáng vẻ tâm trạng không tệ.
“Ngươi cười cái gì?” Tiêu Vũ hỏi.
Ngụy Ngọc Lâm đáp: “Chỉ là tâm trạng tốt thôi.”
Ngụy Ngọc Lâm đưa Tiêu Vũ đến chỗ không có ai rồi dừng xe ngựa.
“Công chúa điện hạ, thuận buồm xuôi gió.” Ngụy Ngọc Lâm nhìn Tiêu Vũ trước mắt nói.
Hơn nữa trong lòng hắn đã hạ quyết tâm, nhất định hắn phải sớm ngày đón Công chúa về triều!
Ngụy Ngọc Lâm mới nghĩ vậy thì Tiêu Vũ đã vươn tay vỗ vai hắn: “Lần này Ngụy Vương điện hạ giúp ta một đại ân, yên tâm đi, chừng nào ta giàu có sẽ không quên ngươi!”
“Đợi ngày ta về triều, nhất định sẽ phong thưởng cho Ngụy Vương điện hạ thật hậu hĩnh!” Tiêu Vũ kiên định nói.
Tiêu Vũ vốn chỉ thuận miệng vẽ bánh nướng. Chuyện vẽ bánh nướng này, Tiêu Vũ đã sắp thành bệnh nghề nghiệp rồi, ở đâu cũng muốn vẽ.
Ngụy Ngọc Lâm thấy Tiêu Vũ nói như vậy thì trong mắt phượng lập tức mang theo vài phần ý cười: “Được, vậy ta chờ ngày đó.”
Tiêu Vũ nhìn khu rừng nhỏ bên cạnh, huýt sáo một tiếng, sau đó kêu: “Đặc Năng Lạp!”
Sau đó Đặc Năng Lạp lập tức dẫn theo mấy con tuấn mã phi tới.
Bọn họ cưỡi ngựa đến, đương nhiên phải cưỡi ngựa về. Chỉ là Ngọc Tần này... dáng vẻ trông rất nhu nhược, nàng ấy có biết cưỡi ngựa không?
Tiêu Vũ hỏi: “Ngươi biết cưỡi ngựa không?”
Ngọc Tần lắc đầu. Từ khi Ngọc Tần phát hiện Tiêu Vũ thật sự tới cứu mình thì trở nên trầm mặc ít nói. Chủ yếu là nàng ấy không biết nên đối mặt với Tiêu Vũ thế nào. Dù sao ban đầu nàng ấy còn từng chất vấn Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ lại không vì việc nhỏ như vậy mà so đo với Ngọc Tần.
Nàng mở miệng nói: “Quỷ Mặt Đen, ngươi mang theo Ngọc Tần nương nương.”
Quỷ Mặt Đen nghe Tiêu Vũ bảo vậy thì nhìn nàng rồi lập tức từ chối: “Không được.”
Tiêu Vũ rất bất ngờ nhìn về phía Quỷ Mặt Đen. Tuy rằng lai lịch của tên Quỷ Mặt Đen này bí ẩn, nhưng những lúc bình thường hắn ta đều rất nghe lời, biết phục tùng mệnh lệnh. Đây cũng là lý do vì sao Tiêu Vũ bằng lòng mang hắn ta theo.
Sao, chỉ một chút chuyện nhỏ là mang theo Ngọc Tần, Quỷ Mặt Đen lại không chịu hả?
“Cho ta một lý do đi.” Tiêu Vũ híp mắt nhìn Quỷ Mặt Đen.
Quỷ Mặt Đen mở miệng nói: “Ta không muốn để người trong lòng mình hiểu lầm.”
Được rồi, lý do này quả thật khiến Tiêu Vũ cảm thấy không chê vào đâu được.
Có điều Tiêu Vũ vẫn rất tò mò hỏi: “Người trong lòng của ngươi là ai?”
Hiếm khi Quỷ Mặt Đen hơi quẫn bách: “Tóm lại, sau này Công chúa sẽ biết!”
Hắc Phong kéo cổ họng nói: “Không có gì, Công chúa ta bằng lòng!”
Đã có người chủ động xin đi giết giặc, Tiêu Vũ cũng vui vẻ được nhẹ nhõm, vì vậy nói: “Thế làm phiền ngươi rồi.”
Hắc Phong dắt ngựa tới trước mặt Ngọc Tần, mở miệng nói: “Nương nương xin mời!”
Ngọc Tần dùng cả tay lẫn chân leo lên người con ngựa.
Hắc Phong nhìn một lúc lâu, cuối cùng có chút không nhịn được tung người nhảy lên ngựa, đồng thời xách Ngọc Tần lên.
Ngọc Tần vô cùng hoảng sợ, nhưng nàng ấy không lên tiếng.
Tiêu Vũ liếc qua, chỉ thấy Ngọc Tần bị Hắc Phong đặt nằm ngang trên ngựa, nhìn sao cũng... giống sơn tặc cưỡng ép tiểu nương tử nhà lành.
Tiêu Vũ nhìn Ngọc Tần hỏi: “Ngọc Tần, ngươi cảm thấy thế nào?”
Giọng nói của Ngọc Tần lành lạnh: “Vẫn ổn.”
Chỉ cần có thể rời khỏi thiên lao, đừng nói là bị mang theo như vậy rời đi, cho dù là bị nhét vào trong bao bố, Ngọc Tần cũng thấy không sao hết!
Tiêu Vũ phát hiện mấy phi tử của phụ hoàng mình đều khá gan lì, từ trước tới nay sẽ không khóc sướt mướt trong tình cảnh khốn khó.
Đương nhiên, nếu Ngọc Tần là loại chỉ biết khóc sướt mướt thì đã chẳng dám giành được sự tin tưởng của Vũ Văn Phong, sau đó đi hành thích ông ta.
Mọi người một đường đi như bay, lúc đi ngang qua Quảng Dương, Tiêu Vũ lại cạo một lớp lông cừu. Nhưng Tiêu Vũ phát hiện loại quận từng bị cạo lông cừu này vậy mà đã gầy hơn lúc trước không ít, không có chất béo gì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận