Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 524: Bọn Ta Tự Nguyện Tới

.



Chương 524: Bọn Ta Tự Nguyện Tới
Có người ở bên cạnh nhìn sang, thỉnh thoảng còn nuốt nước bọt.
Tiêu Vũ nhìn người đó, rất hào phóng nói: “Ngươi qua đây.”
Người đó có phần bất ngờ: “Gọi... gọi ta à?”
Tiêu Vũ gật đầu: “Thấy mặt quen quen, ngồi xuống nói chuyện đi, chiếc bánh này cho ngươi.”
Người đó rất xúc động, lập tức lại gần.
Tiêu Vũ quan sát người đang ăn bánh bột ngô trước mặt một chút, trông khoảng trên dưới hai mươi tuổi, dáng vẻ vô cùng gầy yếu, khiến người ta có cảm giác đây là một người rất nhã nhặn có văn hóa.
Tiêu Vũ hỏi: “Xưng hô thế nào?”
“Ta họ Khổng.”
“Người đọc sách à?” Tiêu Vũ tò mò hỏi.
Một người bên cạnh mặt rỗ lại gần nói: “Mọi người gọi hắn là Khổng tú tài.”
“À, cái đó, cô nương... Bánh bột ngô của các ngươi... “ Tên mặt rỗ trông hơi thèm thuồng, ấp úng nói.
Tiêu Vũ rất hào phóng, mở túi ra: “Trong đây còn vài cái, chia nhau đi.”
Những người đứng trước mặt Tiêu Vũ lập tức lại gần, mỗi người cầm một cái bánh bột ngô.
Khi lấy hết, vẫn có người muốn xông lên, nhưng Quỷ Mặt Đen lạnh lùng nói: “Hết là hết, đánh lộn thì coi chừng quản sự tới đấy!”
Khổng tú tài rất ngượng ngùng gãi đầu: “Kỳ thi Tú tài kia đều là chuyện thời tiền triều, bây giờ ta cũng phải đi làm lính.”
Tiêu Vũ thầm nghĩ, chuyện này nhất định là do cái đầu đầy phân của Vũ Văn Phong mới nghĩ ra được.
Theo luật pháp Đại Ninh, quan văn từ Tú tài trở lên không thể bị bắt làm binh.
“Các ngươi cũng bị bắt tới à?” Tôn Mặt Rỗ hỏi.
Tiêu Vũ rất ôn hòa nói: “Bọn ta tự nguyện tới.”
Nghe vậy, mọi người đều nhìn đám người Tiêu Vũ với ánh mắt như nhìn kẻ điên.
“Tự nguyện tới? Đầu óc các ngươi có vấn đề à? Đây là chiến trường chứ không phải đi chơi đâu! Hơn nữa, ngươi là cô nương, đến chiến trường làm gì chứ?” Khổng tú tài rất kinh ngạc.
Tiêu Vũ nói: “Ta đi nấu cơm.”
“Thật đáng thương, ngay cả nữ nhân cũng phải đi tòng quân.”
“Thời thế này...”
“Đừng nói nữa, cẩn thận quản sự nghe thấy, chúng ta sẽ bị lưu đày đến Ninh Nam hết đấy.”
Tiêu Vũ nghe hai chữ Ninh Nam, hơi cạn lời.
Tạ Vân Thịnh tò mò hỏi: “Ở đây phạm tội sẽ bị lưu đày đến Ninh Nam à?”
“Đúng vậy, trừ gián điệp và đào binh bị hành quyết ngay lập tức, những người phạm lỗi khác sẽ bị lưu đày đến Ninh Nam.”
“Vậy sao các ngươi không đi Ninh Nam kiếm sống?” Tạ Vân Thịnh rất khó hiểu hỏi.
“Vị huynh đệ này, Ninh Nam là nơi nào chứ? Đến nơi đó, chẳng khác nào chết cả, còn không bằng ở chiến trường còn có cơ hội lớn hơn!”
“Đúng đúng! Ngươi quá ngây thơ rồi!”
Mọi người nhìn Tạ Vân Thịnh giống như người dân bình thường nhìn những chuyên gia khuyên mọi người cho thuê nhà dư thừa hoặc tiết kiệm tiền trà sữa để mua nhà vậy.
Trong mắt họ, Tạ Vân Thịnh đã tách khỏi quần chúng, sống trên mây rồi.
Quỷ Mặt Đen ho nhẹ một tiếng, ra hiệu cho Tạ Vân Thịnh đừng nói nữa.
Tạ Vân Thịnh lập tức im lặng.
Người bên cạnh này, mặc dù sợ bị lưu đày đến Ninh Nam, nhưng vẫn rất bất bình với triều đình hiện tại.
“Không đi Ninh Nam được, nhưng không sợ nói cho các ngươi biết, nếu như thê tử nhà ta không có thai, ta đã sớm tìm cách đi Thương Ngô thử vận may rồi, nghe nói bên Thương Ngô và Ninh Nam làm ăn rất phát đạt...” Tôn Mặt Rỗ thở dài.
“Còn ngươi, có nghĩ tới con đường cho bản thân chưa?” Tiêu Vũ hỏi.
Khổng tú tài đáp: “Nhà ta chỉ có một mẹ già, bà ấy tuổi cao mới sinh ta, sức khỏe kém, ta chỉ có thể ở nhà phụng dưỡng thôi.”
Còn con đường gì đó ư?
Khổng tú tài chưa bao giờ nghĩ tới.
Tiêu Vũ nghe vậy cũng xem như đã hiểu.
Mọi người đều có hoàn cảnh riêng, có nỗi khổ trong lòng.
Những người trẻ khỏe mà không bị bắt lính thì còn chờ bắt ai chứ?
“Bây giờ nghĩ lại, còn không bằng chúng ta đi vào rừng làm sơn tặc.” Có người ảo não nói.
“Vị cô nương này, và cả mấy vị huynh đệ, thú thật ta thực sự không hiểu các ngươi nghĩ gì, bọn ta muốn trốn cũng trốn không thoát đấy... Các ngươi nghĩ thế nào mà tự nguyện chui đầu vào lưới thế?” Tôn Mặt Rỗ tò mò hỏi.
Tiêu Vũ biết, trong mắt người khác, bọn họ chính là “Đại thông minh”.
Quỷ Đen Mặt trả lời rất nghiêm túc: “Vì bảo vệ quốc qua, nguyện trung thành với bệ hạ.”
Bởi vì đám người Tiêu Vũ quá “Đại thông minh”, cho nên khi quản sự doanh trại tới, lập tức điểm tên: “Ai là Dương Trung?”
Quỷ Đen Mặt lập tức nói: “Là ta!”
“Từ hôm nay, ngươi là Bách phu trưởng.”
“Ai là Sở Duyên?”
“Là ta.”
“Sau này ngươi cũng là Bách phu trưởng.”
Tạ Vân Thịnh ngửa cổ mong chờ, nhưng chờ hoài vẫn không thấy gọi tên mình, hắn ta lại hỏi: “Còn ta thì sao?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận