Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 419: Đó Là Vì Dân Trừ Hại

.



Chương 419: Đó Là Vì Dân Trừ Hại
Vì một lần dịch chuyển như vậy, Tiêu Vũ nghỉ ngơi ba ngày liền mới cảm thấy bớt đau đầu một chút.
Tiêu Vũ nằm một lần như vậy, Ngọc Tần vô cùng căng thẳng. Có thể nói ba ngày này đều là Ngọc Tần chăm sóc Tiêu Vũ.
“Công chúa, đều là lỗi của ta, nếu ta không trồng ra nấm độc thì đã không hại Công chúa như vậy rồi.” Ngọc Tần nói một cách tự trách.
Theo Ngọc Tần thấy, Tiêu Vũ nằm trên giường hoàn toàn là vì ăn nấm độc do mình gây trồng ra.
Tiêu Vũ cũng không tiện giải thích với Ngọc Tần mình khó chịu là vì dịch chuyển hai lần liên tục. Dịch chuyển cần tiêu hao tinh thần lực.
Tiêu Vũ đành phải nói: “Ngọc Tần, ngươi không cần tự trách, ngươi gây trồng nấm độc là rất đúng, vẫn phải tiếp tục gây trồng!”
“Hơn nữa gây trồng càng nhiều càng tốt, tốt nhất là có thể gia tăng độc tố bên trong nấm.” Tiêu Vũ nói đến đây thì không nhịn được có chút hưng phấn.
Ví dụ như nấm đánh rắm này, tuy rằng không tới mức lấy mạng người, tính tổn thương không mạnh, nhưng tính sỉ nhục lại cực kỳ cao!
Sau khi Ngọc Tần được Tiêu Vũ cổ vũ còn có chút thiếu tự tin: “Công chúa, thật sự có thể chứ? Lỡ như độc chết người... vậy thì ta có lỗi quá.”
Tiêu Vũ hỏi ngược lại: “Nếu người bị độc chết là Vũ Văn Phong, ngươi còn cảm thấy có lỗi không?”
Ngọc Tần nghe thấy thế thì vẻ mặt lập tức trở nên lạnh lùng: “Đó là vì dân trừ hại!”
Ban đầu bởi vì chuyện bất cẩn đầu độc người khác khiến Ngọc Tần rất hoảng hốt, nhưng vừa nhắc tới việc hạ độc chết Vũ Văn Phong, trong nháy mắt nàng ấy đã tìm được mục tiêu phấn đấu!
Để hạ độc chết Vũ Văn Phong, Ngọc Tần quyết định phải nhanh chóng gây trồng ra loại nấm độc mới.
Sau khi cơ thể của Tiêu Vũ đỡ hơn một chút, nàng bắt đầu thị sát căn cứ.
Bây giờ căn cứ ốc đảo của Tiêu Vũ càng lúc càng đông người, tất cả đều trở nên vui vẻ phồn vinh.
Trong năm mất mùa này, phát triển sự nghiệp trồng trọt và sự nghiệp chăn nuôi ổn định đã trở thành nền tảng để giữ cho căn cứ ổn định.
Lúc này Tiêu Vũ nhìn mọi người liên tục bận rộn, trong đầu cũng đã có ý tưởng.
Lúc trước trong căn cứ này thực hiện hình thức cùng nhau giàu có, mọi người cùng nhau trồng trọt, cùng nhau tới tiệm cơm ăn cơm. Nói trắng ra là giống với thời đại cơm tập thể*.
(*Một kiểu ví von về phương diện phân phối trong chủ nghĩa bình quân. Có nghĩa dù tình hình kinh doanh của xí nghiệp thế nào, lời hay lỗ thì tiền lương vẫn được phát như thường, cho dù công nhân làm nhiều hay làm ít, làm tốt hay làm tệ cũng đều không ảnh hưởng tới việc phân phối tiền lương, ai cũng nhận được phần như nhau.)
Ban đầu lúc căn cứ mới thành lập, để tiện cho việc quản lý thì làm như vậy cũng không có vấn đề gì. Nhưng làm như vậy cuối cùng vẫn có hại.
Bây giờ cái hại đã thể hiện ra rồi, chính là một nhóm người làm việc rất nhanh nhẹn, một nhóm người lại làm việc rất chậm chạp.
Người làm việc nhanh nhẹn kia và người làm việc chậm chạp ăn giống nhau, ở giống nhau, rất dễ khiến lòng người nảy sinh bất mãn.
Tình huống như thế vô cùng đả kích tới tính tích cực của những người làm việc nhanh nhẹn kia.
Nếu chỉ có một vài người làm việc chậm chạp thì cũng thôi đi, những người này vẫn chịu cố gắng. Nhưng chế độ như vậy còn sinh ra một vài người việc gì cũng không muốn làm, giở thủ đoạn lười biếng.
Tất nhiên đám người hầu cận của Tiêu Vũ không xảy ra vấn đề này, đám người đến căn cứ ban đầu cũng ổn.
Nhưng hiện tại theo sự mở rộng không ngừng của căn cứ, người càng lúc càng nhiều. Có câu cánh rừng lớn hơn, chim gì cũng có.
Tiêu Vũ suy nghĩ một chút rồi tìm Dung Phi thương lượng chuyện này.
Đúng lúc Tô Lệ Nương và Lý Uyển cũng ở đó.
Tô Lệ Nương khẽ hừ một tiếng: “Công chúa, ngươi nghĩ như vậy rất đúng, trong căn cứ của chúng ta tuyệt đối không thể nuôi người rảnh rỗi!”
Lý Uyển gật đầu nhẹ: “Nuôi một vài người không làm mà hưởng sẽ phá hỏng bầu không khí của cả căn cứ!”
Tiêu Vũ nói ra suy nghĩ của mình: “Vậy sau này chúng ta hãy phân phối theo lao động, thế nào?”
Dung Phi nghe vậy thì bảo: “Không ngờ rằng Công chúa còn có thượng sách trị quốc như vậy! Quả thật là nhân tài!”
Tiêu Vũ khẽ ho một tiếng, không nói ra chuyện mình đã từng học tư tu, Mã nguyên, Mao khái*, lịch sử cận đại ra. Học phần của bốn quyển sách này đặt ở cổ đại quả thật chính là thượng sách trị quốc!
Kiếp trước nàng làm lính đặc chủng tất nhiên cũng từng được bồi dưỡng bốn môn này trong chương trình học.
(*Tư tu: tu dưỡng cơ sở đạo đức và cơ sở pháp lý, Mã nguyên: những nguyên lý cơ bản của chủ nghĩa Mác, Mao khái: tư tưởng Mao Trạch Đông và tổng quan hệ thống lý luận Chủ nghĩa xã hội đặc sắc Trung Quốc.)

Bạn cần đăng nhập để bình luận