Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 471: Người Thông Minh Không Rơi Vào Bể Tình

.



Chương 471: Người Thông Minh Không Rơi Vào Bể Tình
Hơn nữa bây giờ quay về căn cứ cũng quá không thú vị rồi!
Tiêu Cung tỏ vẻ do dự nói: “Công chúa, có một câu thuộc hạ vốn không nên nói, nhưng thuộc hạ cũng là vì tốt cho Công chúa...”
“Có lời gì cứ nói thẳng.” Tiêu Vũ cũng không muốn người khác vòng vo với mình.
Tiêu Cung lo lắng hỏi: “Không phải là Công chúa thích Thẩm Hàn Thu rồi đấy chứ?”
Tiêu Vũ cau mày nói: “Sao ngươi lại nói vậy? Ngươi thấy ta giống sẽ thích dáng vẻ của hắn ta sao?”
Tiêu Cung thấy Tiêu Vũ không tức giận thì đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, lại thấy Tiêu Vũ phủ nhận chuyện thích Thẩm Hàn Thu thì lại thở phào nhẹ nhõm tiếp.
“Không có là tốt rồi, không có là tốt rồi. Hôm nay lúc ta tới, tên Triệu Kiếm kia hỏi ta lần này có muốn tới Thịnh Kinh với bọn họ hay không. Trong lúc nói chuyện hắn ta bảo có thể người thích Thẩm Hàn Thu, thuộc hạ nghe thấy lời này thì sợ hãi.”
“Lúc trước tên Thẩm Hàn Thu kia không hề thân thiện với Công chúa!” Tiêu Cung trầm giọng nói.
“Có điều nếu Công chúa thật sự thích, thuộc hạ có thể giúp người trói hắn ta mang về căn cứ. Tóm lại, tuyệt đối không thể để Công chúa chịu thiệt được!” Tiêu Cung tiếp tục nói.
Lúc trước Công chúa thích Vũ Văn Thành đã chịu tổn thất nặng nề, đừng có té ngã tại cùng một chuyện lần nữa!
Tiêu Vũ cũng không tức giận, nàng không nhịn được nở nụ cười: “Còn trói người về nữa, ngươi xem ta là sơn đại vương hả?”
Tiêu Cung nhỏ giọng nói: “Công chúa là đại vương của sơn đại vương, chẳng phải thuộc hạ của Công chúa đã có rất nhiều sơn trại sao?”
Tiêu Vũ khẽ ho một tiếng, có chút lúng túng. Đúng là như vậy!
“Ngươi yên tâm đi, bổn Công chúa sẽ không thích Thẩm Hàn Thu!” Tiêu Vũ kiên định nói.
Tiêu Vũ khẽ gật đầu: “Theo ta thấy vẫn là Ngụy Vương điện hạ kia tốt với Công chúa, đã bị Công chúa hủy hôn còn tặng đồ cho Công chúa không chỉ một lần...”
Tiêu Cung canh chừng ở đây, đồ Ngụy Ngọc Lâm đưa tới đều phải qua tay Tiêu Cung, vì vậy hắn ta mới cảm thán như vậy.
Tiêu Vũ nhìn Tiêu Cung: “Các ngươi đừng có gán ghép lung tung nữa, bây giờ ta chỉ muốn gây dựng sự nghiệp.”
“Ngươi hạn hẹp quá rồi, đọc chung với ta: Người thông minh không rơi vào bể tình.” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
“Người thông minh không rơi vào bể tình?” Tiêu Cung không nhịn được nói theo Tiêu Vũ một câu.
Tiêu Vũ vội vàng gật đầu: “Không sai, chính là như vậy!”
Lúc hai người Tiêu Vũ và Tiêu Cung cùng nhau trở lại, Thẩm Hàn Thu đã ăn xong chén cháo kia, hơn nữa còn cảm ơn Tiêu Vũ: “Đa tạ Tiêu cô nương.”
Tiêu Vũ lại cười cười: “Không cần cảm ơn.”
Vào lúc này, một số người từ đằng xa mà tới, chính giữa là một chiếc xe ngựa, vây quanh xe ngựa chính là một vài hộ vệ cưỡi ngựa.
Tiêu Vũ liếc mắt đã nhìn thấy người quen.
Ồ, đó chẳng phải là Tiết Tam sao? Chính là tay sai của Tiết Quảng Sơn. Xem ra Tiết Quảng Sơn lại kiếm ra một ít ngựa rồi nhỉ?
Tiêu Vũ có một chút hưng phấn.
Đoàn người này đã đi tới trước mặt, Tiết Quảng Sơn lập tức xuống xe ngựa.
Tiêu Vũ phát hiện tên Tiết Quảng Sơn này vẫn rất cứng cỏi, mỗi lần nàng nhìn thấy Tiết Quảng Sơn đều cảm thấy ông ta có thể kiên trì tiếp. Trông Tiết Quảng Sơn còn muốn cường tráng hơn lúc trước rất nhiều.
Ông ta chắp tay hỏi: “Thẩm đại nhân đến Thương Ngô sao lại không tới Thái thú phủ làm khách?”
Tiêu Vũ có chút lo lắng liệu tên Tiết Quảng Sơn này có nói chuyện Thương Ngô gặp phải cho Thẩm Hàn Thu biết hay không?
Bây giờ nàng còn chưa đồng hóa được Thẩm Hàn Thu, nếu để cho Thẩm Hàn Thu phát hiện ra vấn đề gì, một đường đuổi theo điều tra cũng không hay.
Vì vậy Tiêu Vũ định ở lại đây không đi để xem bọn họ nói gì.
Thẩm Hàn Thu thản nhiên nói: “Ta chỉ phụng chỉ làm việc, thời gian gấp rút, không có thời gian ở lại, kính xin Tiết Thái thú thứ lỗi.”
Tiết Quảng Sơn nhìn Thẩm Hàn Thu hỏi: “Thẩm đại nhân từ Thịnh Kinh tới, ta muốn hỏi một chút, bệ hạ có nhắc tới ta không?”
Thẩm Hàn Thu nhìn Tiết Quảng Sơn: “Không có.”
Tiết Quảng Sơn có chút tuyệt vọng.
Thế là bệ hạ không định điều mình trở về rồi sao?
Cũng đúng, bây giờ ông ta không thể gom góp được cống phẩm gì tốt để giành lấy niềm vui của bệ hạ nữa.
Tiết Quảng Sơn hỏi: “Nghe nói Thẩm đại nhân vớt thi thể của Tiêu Vũ ở đây, có phải như vậy không?”
Thẩm Hàn Thu nhẹ gật đầu: “Đúng là có việc này.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận