Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 821: Bể Khổ Vô Bờ

.



Chương 821: Bể Khổ Vô Bờ
Tiêu Vũ thật sự cảm thấy xấu hổ nếu bản thân làm ra chuyện như vậy.
Thế là Tiêu Vũ coi như ngầm đồng ý cho Ngụy Ngọc Lâm ở đây.
Lúc Võ Vương kia biết chuyện Ngụy Ngọc Lâm muốn đi cùng, hắn ta có vẻ rất phấn khởi, lần này hắn ta có thêm một bạn đồng hành.
Đoàn người đông đúc khởi hành hoành tráng.
Đợi đến khi tới được Cổ Trúc quốc.
Tiêu Vũ thấy khá ngạc nhiên, Cổ Trúc phát triển hơn rất nhiều so với nàng tưởng tượng, hơn nữa có vẻ như nàng còn nhìn thấy một người quen ở đây?
Sao cái người đang cầm bát, đi thẳng về phía trước trông quen thế?
Nếu không có bộ y phục rách rưới, trông quá quen thuộc, Tiêu Vũ thật sự không nhận ra người này.
Lão già gần đấy xa trời lúc trước, giờ đã đen hơn một chút vì nắng gió, thế nhưng cũng khỏe mạnh hơn trước rất nhiều, lúc đi, bước đi nhanh như bay.
Tô Lệ Nương thấy Tiêu Vũ cứ nhìn người này mãi, nàng ấy cũng không nhịn được hỏi một câu: “Chẳng phải đó là lão sắc quỷ Tiết Quảng Sơn kia sao?”
Tô Lệ Nương nhận xét Tiết Quảng Sơn như thế là vì lúc trước Tiết Quảng Sơn thật sự muốn cưỡng ép, đưa Tô Lệ Nương về phủ.
Thế nhưng Tiết Quảng Sơn còn chưa thực hiện được.
Đã bị lợn rừng của Tiêu Vũ dạy cho một bài học.
Lúc này một hài tử ngã lăn ra đất, Tiết Quảng Sơn lập tức bước tới đỡ nó dậy.
Không lâu sau, một cô nương trẻ tuổi đi ngang qua, Tiết Quảng Sơn lập tức nghiêng người nhường đường cho cô nương này.
Thấy dáng vẻ tứ đại giai không, giúp đỡ người khác kia của Tiết Quảng Sơn, Tiêu Vũ cũng thấy hơi ngạc nhiên.
Lúc trước Tiêu Vũ không biết nên xử trí Tiết Quảng Sơn như thế nào.
Giết không được mà không giết lại phiền lòng.
Thế là nàng bịa đại ra một câu chuyện, ủng hộ cho Tiết Quảng Sơn đi lấy kinh.
Thế nhưng nàng không ngờ. Tiết Quảng Sơn này lại tới Cổ Trúc quốc.
Hơn nữa dường như toàn thân đều đã được thăng hoa.
Tiết Quảng Sơn nhận thấy có người đang nhìn mình, ông ta lập tức quay đầu lại, vừa quay lại đã thấy người ngồi trên xe ngựa.
Gương mặt của Tiêu Vũ và Tô Lệ Nương là thứ mà cà đời này ông ta không thể nào quên.
Tiết Quảng Sơn lập tức quỳ trên mặt đất, hành lễ với hai người.
Dù đã không còn quan tâm đến thế giới trần tục nữa nhưng bây giờ, gặp lại cố nhân, dù sao đi nữa ông ta vẫn phải hành lễ.
Xe ngựa dừng lại.
Tiêu Vũ hỏi: “Tiết Thái thú, thật sự là ngươi.”
Tiết Quảng Sơn vội vàng nói: “Bây giờ ta đã không còn là Thái thú gì đó nữa rồi.”
“Bể khổ vô bờ, Phật là bến bờ của ta.” Tiết Quảng Sơn đáp ngay.
“Bây giờ pháp hiệu của ta là Khổ Hải.” Tiết Quảng Sơn tự giới thiệu bản thân.
Tiêu Vũ: “...”
Dáng vẻ nghiêm túc, trịnh trọng này của Tiết Quảng Sơn khiến Tiêu Vũ không quen chút nào.
“Hiện tại sức khỏe của ngươi thế nào rồi?” Tiêu Vũ hỏi.
Tiết Quảng Sơn nói với vẻ hoài niệm: “Nhờ phúc của Tạ cô nãi nãi, ta thật sự không bị Diêm Vương lấy mạng, sức khỏe đã tốt hơn nhiều.”
Nhìn dáng vẻ Tiết Quảng Sơn như trẻ lại thêm hai mươi tuổi.
Tuổi Tiết Quảng Sơn cũng không được xem là quá già, ông ta mới khoảng năm mươi, sáu mươi tuổi. Thế nhưng vì ham mê sắc dục quá độ mà hại thân, làm nhiều chuyện xấu xa, tinh thần sa sút.
Hơn nữa lại thêm nhiều lần bị lửa giận công tâm nên trông ông ta càng thêm già.
Thế nhưng bây giờ đã khác.
Bây giờ Tiết Quảng Sơn không còn quan tâm đến bất cứ chuyện gì nữa, chỉ tập trung vào tu tâm.
Hơn nữa kết hợp với rèn luyện cơ thể, đúng là sức khỏe của ông ta đã tốt dần lên.
Tiêu Vũ không ngờ bản thân thật sự vô tình cứu mạng Tiết Quảng Sơn.
Tiêu Vũ thoáng nhìn về phía Tiết Quảng Sơn một chút, theo luật pháp của Đại Ninh, việc Tiết Quảng Sơn làm trước đó vô cùng đáng chết.
Nhưng Tiết Quảng Sơn đã bị biến tướng đưa đi lưu đày, bây giờ ông ta có thể sống sót cũng là vì ông ta đã tự thay đổi mình.
Thế nên lần này, Tiêu Vũ không có ý định gây phiền phức cho Tiết Quảng Sơn.
Mà nàng chỉ hỏi ông ta: “Vậy sau này ngươi định làm gì?”
Tiết Quảng Sơn tiếp tục nói: “Ta ở đây học chân kinh, đợi đến khi học xong ta sẽ trở về, giảng dạy cho cho thế nhân, giải đáp những nghi hoặc của họ.”
Tiêu Vũ không ngờ có một ngày bản thân lại có thể nhìn thấy cái gọi là lý tưởng sống xuất hiện trên gương mặt của Tiết Quảng Sơn.
Tiêu Vũ nói: “Vậy ngươi tiếp tục cố gắng.”
Tiết Quảng Sơn thoáng sửng sốt đáp: “Công chúa điện hạ, người... chỉ nói với ta điều này thôi sao?”
Tiêu Vũ hỏi ngược lại: “Không thế thì sao?”
Tiết Quảng Sơn nói nhỏ: “Ta còn tưởng rằng, Công chúa sẽ trách phạt ta, vì năm đó ta đã làm rất nhiều chuyện xấu.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận