Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 883: Bắt Gian Thôi!

.



Chương 883: Bắt Gian Thôi!
Nhưng chỉ trong nháy mắt, suy nghĩ của Phúc Vương lại thay đổi, nếu như Thiết Sơn thực sự thích bọn họ thì cũng chẳng có gì không ổn.
Mặc kệ là ai, cho người vào trước đã. Chuyện sau này thì nói sau!
Nữ nhân ấy mà, chẳng phải muốn bao nhiêu có bấy nhiêu sao?
“Thiết Thống lĩnh, ngươi xem hai người này của ta, ngươi có thể dẫn vào Thái tử phủ không?”
Thiết Sơn đáp luôn: “Đương nhiên có thể! Nhất định có thể!”
Phúc Vương vui vẻ trong lòng, nhìn đi, quả nhiên là Thiết Sơn thấy sắc nổi lòng tham.
Thiết Sơn suy nghĩ rồi lại nói: “Nhưng người vào Thái tử phủ thì ta không dám chắc sẽ mang tặng cho Thái tử, nếu như tặng cho người nào đó… hy vọng ngài đừng để ý.”
Phúc Vương đáp lời: “Không để ý!”
Thiết Sơn cực kì hài lòng: “Vậy các ngươi qua đây, ta có điều muốn hỏi.”
Hai ca cơ kia vội vàng bước đến: “Xin Thiết Thống lĩnh căn dặn.”
“Ta hỏi các ngươi, các ngươi tự nguyện đúng không? Ta không muốn người không tự nguyện.” Thiết Sơn không hề muốn ép ai làm chuyện mà họ không thích.
Hai ca cơ nhìn nhau một cái, trả lời: “Tự nguyện.”
“Cho dù không gặp được Thái tử cũng đồng ý?” Thiết Sơn hỏi.
“Đồng ý!”
Cũng tốt hơn thanh lâu nhỉ?
Cho dù thực sự đi theo Thiết Sơn vậy thì tương lai cũng tốt hơn các tiểu tỷ muội khác rồi! Bọn họ cũng biết xuất thân của mình như vậy, cho dù thực sự đi theo Thái tử cũng chưa chắc có thể làm gì… Dù sao ngày tháng sau này gặp sao hay vậy! Tóm lại không thể quay về Phúc Vương phủ.
“Vậy, Phúc Vương điện hạ, ta thay Thái tử cảm ơn ngài.” Thiết Sơn tiếp tục nói.
Có thể không cảm ơn Phúc Vương sao? Nếu như hai ca cơ này có thể giải quyết tình địch, vậy nhất định Thái tử sẽ cảm ơn Phúc Vương thật tử tế!
Trong lòng Phúc Vương nghĩ, nếu Thiết Sơn nhận người của mình mà không đưa cho Thái tử, đồng nghĩa với việc hắn ta nợ mình ân huệ, lần sau mình lại đưa người đến… nhất định Thiết Sơn sẽ giúp mình nhét người cho Thái tử.
Sau khi Phúc Vương tự mình lạc quan một hồi thì rời khỏi Thái tử phủ.
Còn Thiết Sơn thì thông qua túi Càn Khôn Lưỡng Cực, dẫn hai ca cơ này đến Hải Đới thôn.
Trước kia, túi Càn Khôn Lưỡng Cực đã được đặt trong phòng của Ngụy Ngọc Lâm.
Chủ yếu là bao nhiêu tướng sĩ đều đi một vòng trong phòng của Tiêu Vũ…bản thân Tiêu Vũ không có ý kiến gì, nhưng Ngụy Ngọc Lâm cảm thấy điều này sẽ ảnh hưởng đến Tiêu Vũ. Thế là để lối ra của túi Càn Khôn Lưỡng Cực ở trong phòng mình.
Lúc này Thiết Sơn và hai người kia đều đang ở trong phòng của Ngụy Ngọc Lâm.
Thiết Sơn đây cửa ra ngoài, khi bước ra… đúng lúc gặp được Hải Nô. Thiết Sơn lập tức đóng cửa lại.
Hắn ta không muốn Hải Nô biết được kế hoạch của mình, tên này… lỡ như hắn ta nói với Phong Hải chủ, vậy kế hoạch còn có thể thuận lợi như vậy được không?
Sau khi Hải Nô rời khỏi đây thì không nhịn được mà gãi đầu, khuôn mặt đầy vẻ nghi ngờ.
Hải Nô không rời đi luôn mà quay ngược trở lại.
Cách khe hở của cửa sổ, hắn ta nhìn thấy hai nữ nhân bên trong.
Hắn ta kinh ngạc đến con ngươi sắp rơi ra ngoài, vội vàng chạy về tìm Hải chủ nhà mình.
“Sao vậy?” Khi Phong Hải chủ nhìn thấy Hải Nô, hắn ta thấy hơi lạ.
Lẽ nào giặc Oa lại đến? Đâu thể chứ, giặc Oa kia sao lại ương ngạnh đến vậy?
Ai ngờ Hải Nô thần bí nói: “Hải chủ, Hải chủ! Phát hiện quan trọng, phát hiện quan trọng!”
“Phát hiện quan trọng gì?” Phong Hải chủ hỏi.
“Ngụy Thái tử kia nhìn có vẻ nhân mô cẩu dạng*, con người thanh bạch, không ngờ… lại giấu nữ nhân ở trong phòng, còn giấu tận hai người!” Hải Nô cực kì hưng phấn nói.
*Mặt chó thân người, chỉ những người bề ngoài thì lịch sự nghiêm túc nhưng thực ra đang có âm mưu, suy tính.
“Nếu như để Công chúa điện hạ biết được, vậy Ngụy Thái tử trực tiếp bị loại!” Hải Nô vô cùng kích động.
Phong Hải chủ như có điều suy nghĩ: “Thân là bằng hữu, ta cũng phải nhắc nhở A Vũ một chút.”
Đúng vậy, cho dù hắn ta không thể thành đôi với Công chúa, vậy thì hắn ta cũng phải nhắc nhở nàng một chút. Sao Công chúa có thể chấp nhận nam nhân mình coi trọng làm bậy chứ?
Cứ nghĩ như vậy, Phong Hải chủ nói: “Đi mời Công chúa đến đây.”
Khi Tiêu Vũ được người ta gọi đến bên ngoài phòng của Ngụy Ngọc Lâm, nàng còn đang mờ mịt.
“Phong Hải chủ, ngươi đưa ta đến đây làm gì?” Tiêu Vũ kì lạ hỏi.
“Thuộc hạ của ta đi ngang qua nơi này thì phát hiện trong phòng có người lén la lén lút, ta nghĩ, hay là gian tế…” Phong Hải chủ nói.
Ngụy Ngọc Lâm cũng quay lại rồi.
Nghe thấy câu này, hắn đẩy cửa phòng ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận