Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 388: Bỏ Qua Cơ Hội Này Sẽ Không Còn Cơ Hội Khác Nữa Đâu

.



Chương 388: Bỏ Qua Cơ Hội Này Sẽ Không Còn Cơ Hội Khác Nữa Đâu
“Phụ vương, ngài thật hồ đồ! Cho dù Tiêu Vũ có thể quay về hay không thì ngài cũng nên nắm chắc cơ hội này mà đoạt lấy căn cứ ốc đảo.”
“Bỏ qua cơ hội này sẽ không còn cơ hội khác nữa đâu!” Tiêu Tiên Nhi có chút nóng nảy.
Lúc trước khi còn ở bên đất Thục, mặc dù nàng ta chỉ là quận chúa nhưng vì trời cao hoàng đế xa nên vẫn được hưởng thụ đãi ngộ của một Công chúa.
Được xem là tiểu Công chúa mong manh quý giá của đất Thục.
Sau khi đến Ninh Nam, nàng ta phát hiện, trước mặt Tiêu Vũ mình không có chút thân phận hay địa vị gì!
Nàng ta đã dùng hết tất cả thủ đoạn nhưng chỉ một câu nói nhẹ nhàng của Tiêu Vũ cũng có thể đuổi nàng ta đi, giống như người ta căn bản không đặt nàng ta vào trong mắt vậy.
Chuyện này khiến Tiêu Tiên Nhi vô cùng khát khao mình có thể làm Công chúa một lần, được tận hưởng tháng ngày của một Công chúa!
Tiêu Thần An nhìn Trần Trắc phi: “Ngươi dạy nữ nhi nói như vậy sao?”
Trần Trắc phi nói: “Ta không dạy, không chỉ chúng ta mà các thuộc hạ cũ cùng lưu đày với vương gia cũng đều cảm thấy vương gia mới là người có tư cách cai quản nhất!”
Trần Trắc phi không khỏi thúc giục: “Vương gia, ngài vẫn nên sớm đưa ra quyết định đi! Nếu không sau này người ngoài sẽ cảm thấy vương gia ngài không xứng làm người của Tiêu thị đâu!”
Tiêu Thần An nói: “Được rồi, chuyện này bản vương đã hiểu, sau này không cho phép các ngươi nói chuyện này với người khác!”
“Còn nữa, nếu ta nhớ không nhầm thì ngươi bị phạt cho heo ăn mà, ngươi quay về làm gì? Còn không mau đi cho heo ăn đi!” Tiêu Thần An nói.
Trần Trắc phi vô cùng ngạc nhiên: “Vương gia, có phải ngài không đặt lời ta vừa nói vào trong lòng không?”
Nghe hay không nghe trong lòng tự biết, Tiêu Thần An không trả lời Trần Trắc phi, hắn ta đuổi Trần Trắc phi ra ngoài.
Còn một mình Tiêu Tiên Nhi ở lại, nàng ta không khỏi cảm thấy kinh sợ: “Phụ vương… ta cảm thấy mẫu phi nói rất có lí.”
Tiêu Thần An cau mày nói: “Được rồi! Tiêu Nhi, ta không cho phép ngươi nhắc lại chuyện này nữa! Từ hôm nay ngươi không được đi đâu nữa, yên phận ở trong lòng đọc sách đi!”
Trần Trắc phi vốn cho rằng Tiêu Thần An sẽ làm chủ cho mình, không ngờ bà ta vừa nói ra suy nghĩ của mình đã bị người ta đuổi về chăm heo.
Không có Tiêu Thần An làm chỗ dựa, Trần Trắc phi cũng không kiên cường được quá lâu.
Trần Trắc phi nhanh chóng ủ rũ cúi đầu về nuôi heo.
Tiểu Lâm Tử hừ lạnh một tiếng: “Có bản lĩnh thì ngươi đừng có quay về nữa!”
Trần Trắc phi rất không vui, cũng chỉ là một nô tài mà cũng dám nói chuyện với bà ta như vậy! Chờ đến một ngày bà ta trở thành nữ chủ nhân của căn cứ này rồi, chuyện đầu tiên bà ta làm sẽ là đuổi hết những tên cẩu nô tài coi thường người khác này đi!
Trần Trắc phi nghĩ như vậy mới cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút.
Tiêu Vũ lúc này không biết Trần Trắc phi lại có suy nghĩ như vậy.
Nếu Tiêu Vũ biết, nàng chắc chắn sẽ giới thiệu cho Trần Trắc phi làm quen một người tên là tự luyến, đây đúng là một cách tự lên dây cót tinh thần hiệu quả nha!
Quay lại chuyện chính.
Lúc này Tiêu Vũ đang không nhịn được mà xoa hai tay.
Bây giờ nàng thật sự rất muốn ngẩng mặt lên trời mà hét lớn: Cao thủ cô đơn quá! Cao thủ thật cô đơn quá!
Nàng đúng là vô cùng cô đơn, tối hôm qua nàng đã vơ vét kinh thành một vòng nhưng không tìm được thứ gì tốt.
Ngoài nghĩ đến những thứ kẻ thù đã mất mới khiến bản thân cảm thấy thoải mái thì dường như nàng không còn gì để làm…
Không, có lẽ không phải không có chuyện gì để làm.
Tiêu Vũ đột nhiên nghĩ đến Vũ Văn Thành.
Dáng người Vũ Văn Thành đã phát triển tốt như vậy, có phải bây giờ cũng nên đến lúc bắt đầu màn biểu diễn rồi không?
Nghĩ đến đây Tiêu Vũ hơi nhếch môi mỉm cười.
Tiêu Vũ đi tìm Phúc Quý nghe ngóng thử, nàng nhanh chóng biết ba ngày sau sẽ là yến tiệc của Thái tử phủ, ba ngày sau chính là sinh thần của Vũ Văn Thành.
Sinh thần năm ngoái của Vũ Văn Thành Tiêu Vũ đã cố ý xin phụ hoàng thưởng cho hắn ta đất phong.
Theo lí thuyết mà nói, nhi tử của thừa tướng không có loại đãi ngộ này.
Nhưng Tiêu Vũ tiền nhiệm bị tình yêu làm cho mờ mắt choáng đầu đó!
Đương nhiên Vũ Văn Thành cũng không thích món quà này.
Tiêu Vũ tiền nhiệm còn cảm thấy Vũ Văn Thành từ chối qua là vì suy nghĩ cho nàng, sợ nàng bị người đời chỉ trích nên không khỏi cảm động.
Nhưng bây giờ nghĩ lại mới biết… nguyên nhân Vũ Văn Thành từ chối đất phong rất đơn giản! Đối với Vũ Văn Thành mà nói, sắp tới toàn bộ giang sơn đều là của hắn ta, hắn ta cần đất phong để làm gì?

Bạn cần đăng nhập để bình luận