Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 96: Đi Đêm Nhiều, Gặp Phải Nữ Quỷ

.



Chương 96: Đi Đêm Nhiều, Gặp Phải Nữ Quỷ
“Công chúa hoặc các nương nương nói một câu, ông ta phải quỳ xuống đất vẫy đuôi!” Thước Nhi tức giận bất bình.
Vẻ mặt Dung Phi buồn bã: “Ngươi cũng nói nếu là trước đây, chỉ là đáng tiếc không phải trước đây nữa.”
Cả ba ngày, con đường ở chỗ này mới có dấu hiệu được đào ra. Buổi trưa hôm nay có một đoàn người đội mưa đi tới.
Mấy ngày nay cũng có người đi đường lui tới, sau khi đi đến chỗ này phát hiện đường không đi được thì xoay người quay về đường cũ.
Nhưng quy tắc của đại đội lưu đày bọn họ là không có chiếu lệnh của bệ hạ thì không được về chỗ cũ.
Có điều đoàn người hôm nay lại không giống với người qua đường trước giờ lắm, bởi vì bọn họ chạy thẳng tới chỗ đại doanh lưu đày. Đợi đoàn người đến gần mọi người mới thấy rõ đó là mấy chiếc xe chở tù và binh sĩ áp giải bọn họ.
“Trần đại nhân, mấy người này là sơn tặc trên ngọn núi gần đây, bây giờ bị người ta bắt đưa tới nha môn, đại nhân nhà ta phán bọn họ tội lưu đày.”
“Đại nhân nhà ta nghe nói Trần đại nhân muốn mượn binh đào đường, nhưng nhân thủ ở huyện nha bọn ta cũng có hạn, vừa khéo mấy người này ở lại huyện nha cũng không có tác dụng gì, chi bằng để bọn chúng gia nhập đội ngũ lưu đày của đại nhân.” Thị vệ kia cười híp mắt nhìn Trần Thuận Niên.
Trần Thuận Niên lướt một vòng mấy người trong xe chở tù, có chút không vui: “Người của ta đã rất nhiều rồi, đưa bọn chúng cho bọn ta e rằng không ổn đâu nhỉ?”
“Đại nhân nhà ta đã viết công văn báo cáo cho triều đình rồi. Trần đại nhân vất vả một chút, coi như chăn dê, thêm mấy con này cũng đâu nhiều đúng không?” Thủ lĩnh nha dịch kia vẻ mặt tươi cười.
Nhưng trong lòng hắn ta lại nghĩ, mấy tên này ở lại đại lao trong huyện nha cũng không phải chuyện gì tốt, ai biết lúc nào lại vượt ngục. Hơn nữa ở lại đại lao trong huyện nha cũng là lãng phí lương thực, còn không bằng đuổi đi sớm một chút.
Trần Thuận Niên cũng không ngờ rằng mình mượn binh không được, trái lại có thêm vài con “dê”. Cũng đã báo cáo triều đình rồi, cho dù ông ta muốn từ chối cũng không kịp nữa.
Ông ta chỉ có thể mặt mày khó coi nói: “Kêu bọn chúng xuống đi!”
Mấy người kia cùng nhau xuống xe, lập tức bị phái đi đào đường. Hình như bọn họ có gì đó không giống với những phạm nhân khác, xem như là người đàng hoàng trong đám sơn tặc, Trần Thuận Niên sai gì thì làm cái đó.
Điều này khiến cho Trần Thuận Niên ít nhiều gì cũng hài lòng một chút.
Chờ đến giờ cơm, mọi người đều ngừng việc chuẩn bị ăn cơm. Mấy người này không rõ tình hình lắm, ngồi xuống bãi đất trống ngay bên cạnh đám người Tiêu Vũ nghỉ ngơi.
Chẳng bao lâu sau bọn họ đã ngửi được trong căn phòng nhỏ kỳ lạ bị gió thổi qua vang lên tiếng phần phật bên cạnh truyền tới một mùi thơm kỳ lạ. Là đám người Tiêu Vũ lại nhóm lửa nấu cơm.
Quỷ Mặt Đen xốc vải bạt, đi ra hỏi: “Các huynh đệ thuộc con đường nào vậy?”
“Đại đương gia, người này đen quá!” Tiểu Lâm Tử không nhịn được cảm thán một câu.
Hắc Phong trừng Tiểu Lâm Tử, kêu hắn ta câm miệng rồi mới lên tiếng nói: “Bọn ta thuộc Hắc Phong trại.”
“Vậy sao các ngươi lại bị bắt vào đây?” Quỷ Mặt Đen tò mò hỏi.
Tiểu Lâm Tử vẻ mặt hoảng sợ: “Bọn ta đi đêm nhiều gặp quỷ rồi! Hơn nữa còn là nữ quỷ!”
Tiêu Vũ nghe thấy giọng nói này hơi quen tai, nàng không nhịn được xốc một góc vải bạt lên nhìn ra bên ngoài.
Tiêu Vũ: “...”
Lúc Tiêu Vũ nhìn thấy người tới, trong lúc nhất thời cũng có chút cạn lời.
Đây không phải mấy huynh đệ Hắc Phong trại sao?
Lúc trước sau khi nàng trói mấy người này lên cây thì nghênh ngang rời khỏi, có lẽ là người qua đường phát hiện bọn họ nên bắt bọn họ đưa tới nha môn đổi tiền thường.
Sau đó... Huyện thừa đại nhân kia cuống cuồng đuổi những người này đi, đưa bọn họ cho Trần Thuận Niên. Đúng là trùng hợp, phải lưu đày chung một chỗ với nàng.
Sau khi Quỷ Mặt Đen nghe thấy chữ quỷ này thì yên lặng. Trên thế giới này còn có người giống quỷ hơn hắn ta sao?
“Nữ quỷ mà ngươi nói trông thế nào?” Quỷ Mặt Đen tò mò.
Lúc này mấy người bên cạnh cũng tụ lại, vẻ mặt tò mò.
Tống Kim Ngọc cũng lại đây góp một cái lỗ tai: “Trên thế giới này làm gì có quỷ? U sơn tứ quỷ kia cũng là quỷ đó, chẳng phải bây giờ cũng tới lưu đày rồi sao?”
Từ Lão Nhị và Phương Lão Tứ cách thật xa nghe hắn ta nói vậy thì tỏ vẻ phẫn nộ. Có điều bọn chúng không dám trêu vào Tống Kim Ngọc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận