Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 73: Thiên Vị

.



Chương 73: Thiên Vị
Phương Lão Tứ tức tới muốn hộc máu. Lúc này Từ Lão Nhị cũng đã đi tới. Từ Lão Nhị là một tên béo lùn, đi bộ còn thở hổn hển. Xem như Tiêu Vũ đã hiểu vì sao Từ Lão Nhị và Phương Lão Tứ này không ra ngoài ra tay với mình, thoạt nhìn hai huynh đệ này là một cái giá áo túi cơm.
“Lão Tứ, bớt nói nhảm đi, hôm nay phải cho bọn chúng biết tay!” Từ Lão Nhị cười lạnh.
Tiêu Vũ nhướng mày, vẻ mặt không hề có vẻ sợ hãi.
Chỉ dựa vào hai người này còn có thể làm được gì nàng hay sao?
Trên thực tế, lúc hai người này vừa mới tới gần Tiêu Vũ thì Liễu Sơn và Quỷ Mặt Đen đã đồng thời ra tay.
Chung quy Liễu Sơn cũng là Giáo đầu cấm quân, ra tay không hề có chiêu thức đẹp mắt gì mà chú ý vững, chính xác, tàn nhẫn. Chỉ mới ba chiêu, hắn ta đã bóp cổ của Phương Lão Tứ kia rồi.
Liễu Sơn đang định ra tay với cả Từ Lão Nhị kia đã thấy Quỷ Mặt Đen một cước đạp Từ Lão Nhị ngã xuống đất.
Công phu của Liễu Sơn lợi hại nằm trong dự đoán của Tiêu Vũ. Nhưng tên Quỷ Mặt Đen này... có lai lịch gì?
Tiêu Vũ lại nảy sinh tò mò với Quỷ Mặt Đen.
Bên này đánh nhau, Trần Thuận Niên vội vội vàng vàng đi tới. Ông ta lập tức nói: “Dừng tay hết cho ta! Dừng tay! Không muốn sống nữa rồi hả? Không muốn đi lưu đày đàng hoàng đúng không?”
“Nếu các ngươi còn tiếp tục đánh nhau nữa, ta sẽ kêu người Thanh Nguyên phủ đưa các ngươi vào nhà lao, đến lúc đó tội thêm một bậc, phải rơi đầu đấy!” Trần Thuận Niên cười lạnh nói.
Sắc mặt Tiêu Vũ tối đen, nhìn về phía Trần Thuận Niên. Trần Thuận Niên thiên vị đấy nhỉ? Vừa rồi lúc hai người kia tìm nàng gây chuyện, Trần Thuận Niên không nói gì, bây giờ người của nàng đánh thắng, ông ta lập tức tới điều giải. Đây chẳng phải là che chở kẻ ác hay sao?
Hơn nữa vừa rồi lúc ra ngoài mấy người kia muốn ra tay với nàng, nếu nói Trần Thuận Niên không hề hay biết gì, Tiêu Vũ không tin.
Nếu không đám người này mất tích khỏi doanh địa một canh giờ, sao Trần Thuận Niên có thể không phái người đi tìm?
Nghĩ vậy, Tiêu Vũ híp mắt. Thoạt nhìn tên Trần Thuận Niên này... cũng không thể giữ lại được.
Thật ra lúc trước Tiêu Vũ đã không thích Trần Thuận Niên rồi, nhưng nghĩ tới việc cho dù Trần Thuận Niên đi thì lại có người khác tới, cũng không phải loại tốt lành gì.
Nếu như có thể dùng tiền mua chuộc Trần Thuận Niên thì tạm thời cứ ở chung như vậy đã. Thật không ngờ rằng Trần Thuận Niên chẳng những tham lam mà còn ăn cây táo, rào cây sung.
Quan trọng nhất là bây giờ nàng đã thấy rõ rồi, Trần Thuận Niên chính là một con chó của Vũ Văn Phong.
Nếu như Trần Thuận Niên chỉ trung thành với Vũ Văn Phong thì thôi, nhưng ông ta còn muốn ăn hai đầu, một bên thu tiền của nàng, một bên làm tay sai cho Vũ Văn Phong.
Tiêu Vũ ngước mắt nhìn về phía Trần Thuận Niên, bên trong đôi mắt trong suốt như có ánh chớp lập lòe.
Chẳng hiểu sao Trần Thuận Niên có chút chột dạ, có điều ngay sau đó ông ta lập tức bình tĩnh trở lại. Chỉ là một Công chúa vong quốc mà thôi, không có gì đáng sợ cả.
Trần Thuận Niên lập tức dùng giọng điệu lạnh lùng nói: “Còn không buông tay?”
Quỷ Mặt Đen và Liễu Sơn cùng nhau nhìn về phía Tiêu Vũ, rất hiển nhiên, ý của bọn họ là nghe lời Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ rất hài lòng với thái độ của bọn họ, nàng phẩy tay một cái nói: “Thả ra đi.”
Từ Lão Nhị và Phương Lão Tứ đột nhiên nhận được tự do thì lập tức dắt díu nhau lùi về sau, dùng ánh mắt thù hận nhìn Tiêu Vũ.
Rất hiển nhiên, bọn chúng vốn dĩ không từ bỏ ý định nhắm vào Tiêu Vũ, hơn nữa bọn chúng vẫn hoài nghi hai người kia là do Tiêu Vũ diệt trừ.
“Tiêu Vũ, ngươi thật sự không nhìn thấy huynh đệ bọn họ sao?” Trần Thuận Niên híp mắt quan sát Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ quay đầu, nở nụ cười nhẹ nhàng: “Nếu ngươi cảm thấy chuyện này có liên quan đến ta thì hãy đi tìm chứng cứ đi. Không có chứng cứ... mời trở về.”
Trần Thuận Niên thấy Tiêu Vũ không để mình vào mắt như vậy thì mặt mày u ám nhìn nàng, hừ lạnh một tiếng bảo: “Tốt nhất là ngươi đừng để ta nắm được nhược điểm gì.”
Đợi tất cả mọi người giải tán hết, Dung Phi lập tức kéo Tiêu Vũ: “Công chúa, chuyện này với người...”
Tiêu Vũ nhướng mày nhìn về phía Dung Phi: “Ngươi muốn hỏi cái gì?”
Thoạt nhìn cả người Dung Phi đều rất uể oải: “Công chúa không muốn nói thì thôi vậy, ta chỉ lo lắng cho sự an toàn của Công chúa.”
Tiêu Vũ bảo: “Không cần quan tâm chuyện của ta, ngươi chỉ cần yên lặng chờ xem kịch vui là được.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận