Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 305: Dẫn Người

.



Chương 305: Dẫn Người
Không lừa Lưu Canh tới mức chỉ còn lại cái quần lót thì đúng là lãng phí cái đầu thông minh của nàng và cơ hội tuyệt diệu này.
Vì sao không mang theo Hắc Phong?
Chủ yếu là vì tên Hắc Phong này đầu óc không được thông minh cho lắm, nếu kêu Hắc Phong đi làm mấy chuyện chém chém giết giết bỏ sức thì hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng nếu kêu Hắc Phong đi lừa gạt người ta với mình... Tiêu Vũ cảm thấy không được thực tế cho lắm.
Hơn nữa chỉ dựa vào hình tượng của Hắc Phong, đứng đó một cái cũng không giống đạo sĩ mà giống như sơn tặc ăn cướp hơn! Cái bộ râu quai nón kia cứ như Lý Quỳ* đánh quỷ.
(*Lý Quỳ là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Thủy hử của Thi Nại Am, một trong những người khỏe nhất của 108 anh hùng Lương Sơn Bạc, chỉ đứng sau Lỗ Trí Thâm, Võ Tòng và Lâm Xung, nhưng cũng là nhân vật lỗ mãng nhất ở Lương Sơn Bạc.)
Về phần Sở Duyên?
Sở Duyên thì dáng vẻ lại quá đàng hoàng quá thanh cao cao quý, thoạt nhìn đã biết là gia thế tốt đẹp, không giống người hành tẩu giang hồ.
Chỉ có Tiểu Lâm Tử, con người lanh lợi, lại biết ăn nói.
Tiểu Lâm Tử cũng là người nhanh nhạy, Tiêu Vũ mới nói mục đích của chuyến đi này thì hắn ta đã hiểu.
Trong lòng Tiểu Lâm Tử vô cùng kích động.
Đây chính là lần đầu tiên hắn ta cùng Công chúa đi giải quyết chuyện quan trọng như vậy, tuyệt đối không thể xảy ra sự cố!
Người của Thái thú phủ thấy có người tới yết bảng thì lập tức đón hai người vào trong Thái thú phủ.
Tiêu Vũ vừa tới đại môn của Thái thú phủ đã phát hiện khắp nơi đều dán bùa màu vàng.
Về phần bên trong Thái thú phủ thì càng bày lư hương, không ngừng đốt vàng mã. Thỉnh thoảng còn có mấy người ăn mặc kỳ lạ đang nhảy tới nhảy lui.
“Thiên linh linh địa linh linh, yêu ma quỷ quái trốn chỗ nào!”
“Thái thú đại nhân không xong rồi... có phải lúc trước ngươi từng dính mạng người hay không? Bây giờ là oan hồn kia đang muốn lấy mạng ngươi đó...” Một bà lão đầu đội cành cây trong đó vẻ mặt nghiêm túc nói.
“Ác quỷ hôm nay chính là nữ nhân! Hơn nữa lúc trước còn từng có khúc mắc với Thái thú, chẳng lẽ Thái thú... từng có tình yêu nam nữ với nàng ta?” Bà lão kia tiếp tục nói.
Thái thú Lưu Canh nghe bà ta nói vậy thì lập tức quỳ xuống: “Trương thần bà, ngươi thật sự là lão thần tiên! Cầu xin ngươi cứu ta đi!”
“Chuyện này không được, không được, ngươi chính là Thái thú.” Trương thần bà vô cùng hoảng sợ.
“Ngươi muốn ta trừ tà cho ngươi cũng được, nhưng việc này sẽ làm tổn hại thọ nguyên của ta.” Trương thần bà tiếp tục nói.
“Việc này dễ thôi, đơn giản, ta có thể đền bù tổn thất cho ngươi, ta có thể cho ngươi tiền!” Lưu Canh như bắt được cọng cỏ cứu mạng, lúc này muốn gì cho đó.
Tiêu Vũ thấy cảnh tượng này thì sợ ngây người.
Nếu không phải vốn dĩ không có nữ quỷ kia, nếu không phải Trương thần bà nói nữ quỷ có khúc mắt về mặt tình cảm nam nữ với Lưu Canh thì nàng cũng bị lừa luôn rồi!
Mắt thấy việc làm ăn phát tài này sẽ bị người ta cướp mất, Tiêu Vũ ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Không phải vậy!”
Tiêu Vũ ra vẻ thâm sâu khó lường, thành công thu hút sự chú ý của Lưu Canh và Trương thần bà kia.
Trương thần bà nhìn Tiêu Vũ, hỏi: “Lời này của ngươi là có ý gì?”
“Ý của ta là, nữ quỷ kia không phải nữ quỷ bình thường mà đã tu được tuyệt kỹ Phi Đầu Man, hơn nữa... cũng không phải chỉ nhắm vào một mình Thái thú. Nếu Thái thú đại nhân không tin có thể phái người tới quận huyện bên cạnh hỏi thăm một chút, nhất là bốn quận Thái Hành kia. Bên đó đã ồn ào chuyện Phi Đầu Man rất lâu rồi.” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
Câu Phi Đầu Man này khiến Lưu Canh hoảng sợ tới mức mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.
Vừa rồi lúc Trương thần bà nói là nữ quỷ, còn có gút mắc với ông ta, ông ta không khỏi nhớ lại tiểu thiếp do mình cưỡng ép cướp về phủ nhưng sau đó khó sinh mà chết.
Thế nhưng nữ tử che mặt mặc đồ đen này lại có thể nói thẳng ra ba chữ Phi Đầu Man kia, việc này rất khó lường!
“Con nhóc ranh từ đâu tới! Vậy mà dám ăn nói bậy bạ! Ngươi còn trẻ như vậy thì đã từng trải được bao nhiêu? Ngươi biết bắt quỷ sao?” Trương thần bà thấy công việc của mình sắp bị cạy đi thì trợn mắt nhìn Tiêu Vũ chất vấn.
Tiêu Vũ nghe bà ta nói vậy thì cười khẽ một tiếng: “Ta nói này Trương thần bà, tất nhiên là ngươi biết bắt quỷ, có lẽ cũng có vài phần khả năng thông thiên, ngươi nhìn kỹ xem ta bao nhiêu tuổi rồi?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận