Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 604: Ta Nghiêm Túc Tức Giận

.



Chương 604: Ta Nghiêm Túc Tức Giận
Hắc y Thánh quân tỉ mỉ nhìn bộ tóc giả trong tay, sau đó ánh mắt dừng tại nơi Tiêu Vũ đang đứng trong không gian.
Giây phút ấy, thậm chí Tiêu Vũ cảm nhận được, dường như kẻ này có thể thông qua không gian để nhìn thấy mình vậy.
Loại cảm giác này, trước kia Tiêu Vũ chỉ từng cảm nhận được trên người Thẩm Hàn Thu. Đó là vì năm giác quan của Thẩm Hàn Thu rất nhạy bén, hắn ta có thể cảm nhận được nàng đang ở trong không gian nhìn chằm chằm vào hắn ta.
Vậy hắc y Thánh quân trước mặt này, lại có lai lịch ra sao?
Tiêu Vũ sinh lòng cảnh giác.
Hắc y Thánh quân nói: “Đúng là thú vị.”
“Rất lâu rồi chưa từng gặp người thú vị như vậy.” Hắc y Thánh quân cười lạnh rồi nói.
“Thánh quân, rốt cuộc khi nãy có chuyện gì?” Có tùy tùng cố lấy dũng khí, to gan mà hỏi.
Hình như tâm trạng của hắc y Thánh quân không tệ, nên nói: “Kẻ làm xiếc không biết đến từ nơi nào, dùng thuật che mắt mà thôi.”
“Tài năng thấp kém, không đáng để sợ!” Thánh quân lại nói tiếp.
Tiêu Vũ rất kiêng kị hắc y Thánh quân này, nhưng nàng không có ý tránh đi. Mục đích nàng đến đây chính là điều tra chuyện này. Nay mới gặp một lần đã bị dọa cho chạy mất, vậy không phải tính cách của Tiêu Vũ.
Giờ Tiêu Vũ nhân lúc này di chuyển đến căn phòng mà Thánh quân vừa bước ra.
Tiêu Vũ vừa vào. Cho dù cách một không gian, Tiêu Vũ đều có thể cảm thấy tử khí trong căn phòng này. Nhìn kĩ, vậy mà trên tường còn treo mấy người. Đúng vậy, là bị treo ở trên tường.
Trên tường có đóng giá gỗ, trên giá gỗ treo người, những người này vẫn còn sống, nhưng mặt đã không còn chút máu, xem ra cũng chẳng sống được bao lâu. Trên tay những người này còn cắm một cái ống dẫn, trong ống dẫn có màu từ từ chảy ra ngoài.
Tiêu Vũ nhìn thấy cảnh này chỉ thấy lông tơ dựng ngược. Lần trước có cảm giác lạnh sống lưng này là khi nàng ở kiếp trước, khi đó nàng nằm vùng trong một đường dây mua bán nội tạng... Nhớ đến những kí ức không vui vẻ ấy vẻ mặt Tiêu Vũ trở nên nghiêm nghị.
Từ sau khi xuyên không đến đây, không lúc nào là Tiêu Vũ không ôm lấy thái độ trò chơi cuộc đời để tham gia vào cuộc sống ở thế giới này?
Ví dụ như nàng muốn phục quốc, đó là vì muốn trút giận cho Tiêu Vũ tiền nhiệm. Sau đó để bản thân hưởng thụ quá trình đó.
Giờ phút này, lần đầu tiên Tiêu Vũ cảm nhận được sự phẫn nộ đến từ sâu trong linh hồn của mình.
Rốt cuộc thì tên Vũ Văn lão cẩu và đám chó săn của ông ta muốn làm gì! Nhìn cách ăn mặc của những người này, đều là những người dân bình thường. Những người này bị bắt đến đây lấy máu, chẳng phải là giết người sao?
Máu được hút ra trực tiếp chảy vào một cái thùng gỗ ở giữa. Ở trong thùng có thứ gì đó đang cuồn cuộn. Tiêu Vũ vừa nhìn một cái đã suýt nữa thì nôn mửa. Bên trong thùng lại là các loại độc trùng...
Đây là đang luyện chế thuốc độc gì!
Nghĩ tới trước kia các tướng sĩ bị đầu độc tinh thần, loại độc mà họ trúng là từ đây mà ra.
Lấy máu người làm thuốc, thực sự điên cuồng bệnh hoạn đến cực điểm.
Trước khi Thánh quân kia quay về, Tiêu Vũ đã di chuyển ra ngoài.
Thứ lỗi cho nàng khi nãy không có cách nào kịp thời cứu lấy những người trên tường kia, chỉ có thể nhanh chóng cho bọn họ uống một chút nước linh tuyền, có thể sống tiếp hay không vậy phải xem tạo hóa của bọn họ rồi.
Dịch chuyển nhiều lần, cho dù là trong khoảng cách ngắn cũng khiến Tiêu Vũ cảm thấy mất sức. Mà Tiêu Vũ cũng không có thời gian để nghỉ ngơi lấy sức trong không gian.
Thế nên, khi Tiêu Vũ từ dưới gầm bàn chui ra, vẻ mặt rất uể oải.
Nàng không có sức lực, nói: “Ngươi vào đi.”
Ngụy Ngọc Lâm thấy vậy lại nói: “Nàng chắc chắn là mình đi ăn gì rồi?”
Tiêu Vũ cũng biết, dáng vẻ này của mình nhìn rất giống một đêm gặp mặt năm ba trai lơ... vốn không hề giống dáng vẻ của người cơm no rượu say.
Tiêu Vũ lại nói: “Ăn nhiều quá không được sao?”
“Sao ngươi nói nhiều lời vô ích vậy, vào ăn!” Tiêu Vũ nói tiếp.
Ngụy Ngọc Lâm thấy thái độ của nàng kiên quyết như vậy, đi vào. Quả nhiên bên trong có một ít điểm tâm.
Tô Niên Sinh đưa lưng về phía hai người, nghe không rõ hai người nói điều gì, nhưng vẫn có thể nghe thấy hai người liên tục thì thầm rỉ tai.
Cậu bé đưa tay che lỗ lại lại. Cậu bé đến để tìm cha mẹ, không phải đến xem tiểu bạch kiểm và tức phụ xấu xí nói chuyện yêu đương!

Bạn cần đăng nhập để bình luận