Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 148: Là Trung Hay Gian

.



Chương 148: Là Trung Hay Gian
Trước mặt mọi người tất nhiên Tiêu Vũ không thể nào tiến vào không gian, lúc này nàng chỉ có thể cứng rắn cố chịu đựng với mọi người.
Cho đến khi sắc trời tối xuống, mưa mới có chiều hướng nhỏ lại. Vừa rồi lúc đi lên tất cả mọi người đã đem theo lương khô, lúc này bọn họ co rúm lại một chỗ bắt đầu ăn.
Tiêu Vũ mò mấy sờ soạng lấy mấy miếng chocolate nhiều năng lượng ra, chia cho người bên cạnh mình mỗi người một miếng.
Tiêu Vũ thấy Sở Duyên luôn mặt mày nặng nề nhìn nước bên dưới thì ném một chút đồ qua: “Ăn chút gì đó rồi nghĩ xem làm thế nào.”
Tiêu Vũ có thể cảm giác được Sở Duyên rất sốt ruột, dường như có xúc động nhảy xuống nước bất kỳ lúc nào.
Sở Duyên nói: “Mưa nhỏ hơn chút rồi, ta muốn trở về cứu Thái thú đại nhân.”
Sở Duyên đưa mắt nhìn ông lão vừa rồi: “Hi vọng mọi người có thể giúp đỡ chăm sóc vị lão bá này một chút.”
Tiền Xuyên nhìn thoáng qua Tiêu Vũ, suy đoán ý của Tiêu Vũ rồi mở miệng nói: “Chuyện này nhất định không thành vấn đề, có điều nước lớn như vậy, ngươi xác định có thể trở về sao?”
Vẻ mặt Sở Duyên kiên định: “Thái thú đại nhân nhà ta tuyệt đối không thể có chuyện được.”
Sau khi Sở Duyên ăn đồ của Tiêu Vũ thì nói với nàng: “Đa tạ ân cứu mạng của Công chúa, ngày sau tất sẽ hậu tạ!”
Nói rồi Sở Duyên đã thả người nhảy xuống nước.
Nhìn thấy Sở Duyên bơi xa, Dung Phi nói khẽ: “Nếu hoàng tộc Tiêu thị ta cũng có thuộc hạ trung thành như vậy thì đã chẳng cần lưu lạc tới tình trạng thế này.”
Tiêu Vũ tìm tới Tiền Xuyên: “Chăm sóc mấy nương nương cho tốt, ta đi một lát sẽ trở lại.”
Nói xong Tiêu Vũ cũng thả người nhảy xuống nước.
Lúc này trời đã hoàn toàn tối đen, đám người đi theo Tiêu Vũ tập trung lại một chỗ, không ai phát hiện Tiêu Vũ đã không thấy tung tích.
Sau khi Tiêu Vũ nhảy xuống nước không bao lâu đã tiến vào không gian. Đầu tiên nàng cởi quần áo ướt nhẹp trên người mình, sau đó dùng nước sạch tắm rửa một chút, thay một bộ quần áo khô ráo, bấy giờ Tiêu Vũ mới cảm thấy cả người thoải mái hơn.
Lúc này không gian ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều. Tiêu Vũ nghỉ ngơi chỉnh đốn xong thì bước chân nhẹ nhàng đi vào trong trung tâm thương mại.
Quả nhiên nàng đã tìm được một chiếc thuyền bơm hơi ở chỗ bán đồ dùng ngoài trời.
Chiếc thuyền bơm hơi này không lớn, chỉ có thể chở bốn người, nhưng cũng may là có một cái động cơ điện loại nhỏ phía trên, có thể không cần người chèo.
Đương nhiên, có lẽ lượng điện này không dùng được bao lâu. Bây giờ phàm là đồ có điện trong trung tâm thương mại đều là dùng một chút ít một chút.
Đã có thần khí như vậy, Tiêu Vũ lập tức chạy tới Nam Dương phủ. Sau khi vào thành, Tiêu Vũ cất thuyền bơm hơi vào.
Trong thành có nhà cửa, dựa vào công phu của Tiêu Vũ, nhảy bên trên chắc sẽ không rơi xuống nước. Có điều tình hình hiện tại của dân chúng trong thành không tốt lắm.
Trên nóc nhà tụ tập không ít người, thỉnh thoảng những người này phát ra tiếng khóc, cho dù là người nhà bị nước cuốn trôi, hay là quê hương bị hủy hoại đều khiến người ta không nhịn được thút thít.
Tiêu Vũ dùng một chút thức ăn tìm người hỏi đường rồi tìm đến Thái thú phủ một cách chính xác.
Thái thú Tạ Quảng năm nay đã năm mươi hai, trước đó ông ấy rơi xuống nước, đã được thuộc hạ đưa lên nóc nhà nhưng lúc này vẫn mê man không tỉnh.
Bên cạnh là một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, hắn ta quật cường nói: “Ta đi tìm lang trung!”
Bên cạnh thiếu niên kia là một phụ nhân hơi lớn tuổi, bà ấy trầm giọng nói: “Thịnh Nhi, bây giờ ngươi đi tìm lang trung, cho dù tìm được thì làm sao đưa lang trung về?”
“Vậy làm sao bây giờ? Cứ nhìn phụ thân chết như vậy sao?” Tạ Vân Thịnh hai mắt đỏ thẫm, giọng nói gần như muốn bật khóc.
Tiêu Vũ từ trên nóc nhà nhảy xuống. Nàng vừa làm như vậy, mái ngói trên nóc nhà lập tức rơi hai mảnh xuống, dọa mấy người trên nóc nhà đều nhìn sang.
“Ai?” Phụ nhân trung niên nhíu mày hỏi.
Tiêu Vũ chỉ vào người mê man không tỉnh kia hỏi: “Đây là Thái thú Nam Dương Tạ Quảng sao?”
Lúc Tiêu Vũ nói đến đây đã cẩn thận quan sát Tạ Quảng, thấy ông ấy thật sự mặc quan phục thì đã xác định thân phận.
Nàng mở miệng nói: “Tránh ra một chút, ta có thể cứu người.”
“Ngươi có thể cứu?” Tạ Vân Thịnh có chút kinh ngạc nhìn người tới.
Chỉ thấy người tới toàn thân áo đen che mặt, khiến người ta không thấy rõ gương mặt thật sự lắm.
Tiêu Vũ mặc kệ người ở chỗ này, khom lưng xách Tạ Quảng lên. Không đợi những người khác đề phòng, nàng đã mang theo Tạ Quảng lên một nhà khác.

Bạn cần đăng nhập để bình luận