Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 572: Kêu Gọi Đầu Hàng

.



Chương 572: Kêu Gọi Đầu Hàng
Vì vậy lần này Tiêu Vũ dịch chuyển thẳng tới phòng ngủ của Ngụy Ngọc Lâm.
Nghĩ vậy, Tiêu Vũ dịch chuyển về Ninh Nam, chỉ xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Năm mới Tiêu Vũ cho mọi người hai ngày nghỉ. Mùng ba Tết bắt đầu vào triều.
Tiêu Vũ cũng biết hành động này của mình quả thật tàn nhẫn giống như tư bản.
“Ta biết tất cả mọi người rất vất vả, nhưng bây giờ là thời buổi rối ren, chỉ có thể vất vả cho mọi người. Cả nhà, chúng ta giữ vững tinh thần, tăng cường xử lý hết mọi chuyện trong tay! Tương lai tươi đẹp đang ở ngay trước mắt chúng ta! Đợi sau khi phục quốc, tất cả mọi người có thể thăng quan tiến chức!”
Tiêu Vũ nghiêm túc mở đại hội động viên phục quốc cho mọi người.
Mọi người nghe tới nhiệt huyết sôi trào.
Tống Kim Ngọc lập tức tỏ vẻ: “Xin Công chúa yên tâm, nhất định Hộ bộ sẽ làm tốt công tác hậu cần!”
Bùi Kiêm cũng nói theo: “Công chúa yên tâm, nhất định Lại bộ sẽ làm tốt công tác điều động và quản giáo mọi người!”
Bây giờ bên phía Binh bộ đã giao cho Sở Duyên phụ trách.
Sở Duyên quỳ một chân xuống đất: “Thuộc hạ sẵn lòng thúc ngựa cầm kiếm vì Công chúa!”
Cả Đại tư nông cũng tỏ vẻ sẽ trồng trọt thật tốt để giúp đỡ cho con đường phục hưng hoàng tộc Tiêu thị.
Mùng bảy Tết, cuối cùng Tiêu Vũ cũng tập kết quân đội xong, định bắt đầu xuất phát từ Thương Ngô, một đường tiến về phía Bắc, lấy lại Đại Ninh!
Tiết Quảng Sơn đang mê muội tu đạo, vốn dĩ không chú ý tới có một đội quân như thế đã tập kết ở chỗ biên giới của Thương Ngô và Ninh Nam.
Đợt đại quân đầu tiên Tiêu Vũ tập kết có tám mươi ngàn người, không tính là nhiều, ít nhất so với đại quân mấy trăm ngàn của Vũ Văn Thành thì không tính là nhiều. Nhưng đây chỉ là đội quân tiên phong của Tiêu Vũ, sau đó vẫn sẽ có người liên tục không ngừng tiếp tế.
Tiêu Vũ cũng không định thoáng cái để lộ tất cả át chủ bài, nàng định dùng tám mươi ngàn người này để thử trước, xem xem có thể đoạt lại giang sơn của mình một cách dễ như trở bàn tay hay không.
Theo Tiêu Vũ thấy, như vậy cũng không cần bản thân cực khổ chiến đấu.
Nói tới thì lúc này Vũ Văn Thành trải qua trăm cay nghìn đắng cuối cùng cũng về tới Thịnh Kinh.
Vũ Văn Thành thông qua mẹ ruột của mình gặp được Vũ Văn Phong.
Vũ Văn Phong nhìn thấy nhi tử xui xẻo này, à không, cũng có thể là nữ nhi, đã cảm thấy trong lòng khó chịu.
“Nghiệt chủng ngươi trở về làm gì?” Vũ Văn Phong tức giận mắng.
Vũ Văn Thành thầm nghĩ trong lòng, nếu mình là nghiệt chủng thì người trước mặt không phải là nghiệt phụ hay sao?
Có điều Vũ Văn Thành không dám nói ra lời như vậy.
Mà là nói: “Phụ hoàng! Lần này nhi tử trở về thật sự là bởi vì phát hiện một bí mật động trời!”
“Hoàng tộc Tiêu thị kia vậy mà âm thầm tập kết thế lực rất lớn muốn mưu phản!” Vũ Văn Thành lo lắng nói.
Vũ Văn Phong cau mày hỏi: “Người của hoàng tộc Tiêu thị đã chết hết rồi, còn ai có thể mưu phản được nữa?”
Rất hiển nhiên, Vũ Văn Phong không tin tưởng cho lắm.
Ông ta cảm thấy đây là lời nói dối mà Vũ Văn Thành bịa ra để được quay về Thịnh Kinh.
Vũ Văn Thành rất sốt ruột: “Thật đó phụ hoàng, ta tận mắt nhìn thấy bọn chúng có một căn cứ ốc đảo ở Ninh Nam. Căn cứ ốc đảo này không gặp thiên tai, giống như là thế ngoại đào nguyên tiên cảnh nhân gian vậy. Đó là đường lui mà Tiêu lão tặc kia để lại cho Tiêu thị. Hơn nữa phụ hoàng, ta hoài nghi Trộm Nồi Tặc kia chính là người Tiêu thị! Phụ hoàng, nếu ngài không có biện pháp gì, giang sơn này chúng ta sẽ không ngồi vững được nữa!”
Vũ Văn Phong nhìn Vũ Văn Thành, sắc mặt u ám.
Ông ta nghĩ thầm cho dù không có hoàng tộc Tiêu thị thì giang sơn này cũng không vững chắc như vậy.
Có điều thấy dáng vẻ Vũ Văn Thành như vậy cũng không giống như đang nói dối.
Vũ Văn Phong bảo: “Cô sẽ phái người đi thăm dò...”
Vũ Văn Phong mới muốn phái người, nhưng bên kia Tiêu Vũ đã giơ kim đăng kỳ bắt đầu hành động.
Đúng vậy, cuộc phát động đấu tranh chính trị bằng vũ trang này không chỉ có đại quân mà còn phải có khẩu hiệu, có cờ xí. Tiêu Vũ cho người vội vàng chế tạo một số cờ lớn thêu kim đăng.
Cái kim đăng này là thánh vật của hoàng tộc Tiêu thị, thêu kim đăng lên cũng có thể cho người ta một loại tín ngưỡng. Hơn nữa, nếu đã đánh nhau thật, chuyện kim đăng có chức năng chứa đồ, Tiêu Vũ cũng không có ý định giấu giếm.
Đến lúc đó nàng còn phải dùng kim đăng để vận chuyển lương thảo đấy, cũng làm cho người khác mở mang tầm mắt về sức mạnh siêu nhiên.
Đối với cổ nhân mê tín, sự tồn tại của kim đăng càng có thể tập trung lòng người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận