Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 111: Của Nữ Nhi Ngươi Sao

.



Chương 111: Của Nữ Nhi Ngươi Sao
Sắc mặt Trương Thăng lập tức trở nên khó coi, ông ta cầm lấy cái yếm kia xem xét. Cái khăn bên cạnh, Trương Thăng cũng nhìn thoáng qua.
Ông ta thở phào nhẹ nhõm, cái khăn này không phải của thiếp thất mình. Khoan đã... cái tên Văn Thanh Lan này, sao lại quen tai như vậy? Đó chẳng phải là tên của Thái tử phi sao?
Trương Thăng lập tức cảm thấy mình đã biết được bí mật gì đó vô cùng lớn!
Thẩm Hàn Thu nhận ra vẻ mặt khác thường của Trương Thăng, hắn ta lập tức lại gần: “Đây là cái gì?”
Sắc mặt Trương Thăng khó coi. Bất kỳ kẻ nào bị cắm sừng cũng đều rất khó giữ được lý trí. Ông ta giơ cái yếm trong tay, cắn răng nói: “Tốt nhất Thẩm Thống lĩnh hay giải thích cho ta chuyện này là sao!”
Thẩm Hàn Thu đã nhận ra ý của Trương Thăng, sắc mặt hắn ta xanh mét: “Đây là yếm của ai? Của nữ nhi ngươi sao?”
“Ngươi còn dám mơ tưởng đến nữ nhi của ta!” Trương Thăng càng tức giận hơn.
“Vậy là di nương của ngươi hay sao?” Thẩm Hàn Thu hỏi.
Trương Thăng giận mà không có chỗ trút: “Thẩm Thống lĩnh, cho dù ngươi là tâm phúc bên cạnh bệ hạ cũng không thể ức hiếp người khác như vậy được! Trương Thăng ta không phải dễ bắt nạt!”
“Chuyện hôm nay ngươi phải cho ta một lời giải thích, nếu không ta sẽ để người khắp thiên hạ biết Thẩm Hàn Thu ngươi tới phủ ta trộm yếm thiếp thất của ta!” Trương Thăng tức tới mức râu cũng bị thổi bay.
Trong giọng nói của ông ta cũng mang theo chút khàn khàn, thoạt nhìn quả thật là vô cùng tức giận.
Tiêu Vũ nấp trong không gian, khóe môi hơi cong lên. Thẩm Hàn Thu, cho ngươi rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.
Nếu ngươi đã dám rời khỏi Thịnh Kinh, vậy để xem ngươi còn có thể lành lặn trở về hay không! Về phần muốn đi gây sự với nàng? Haiz, vẫn nên giải quyết rắc rối trên người mình trước đi!
Sắc mặt của Thẩm Hàn Thu u ám tới mức có thể nhỏ nước. Thủ đoạn bỉ ổi như vậy, không cần nghĩ hắn ta cũng biết là do đạo tặc tung hoành kinh thành trước kia gây nên.
Bây giờ Thẩm Hàn Thu tức giận không chỉ là vì bị Trương Thăng sỉ nhục hiểu lầm, mà tức giận hơn là vì bản thân chưa bắt được người thì thôi, tên đạo tặc này vẫn dám lắc lư trước mặt hắn ta, thế không phải là khiêu khích trắng trợn hay sao?
Nếu truyền ra ngoài thì không phải người nào cũng biết Thẩm Hàn Thu hắn ta là loại vô dụng à?
Thẩm Hàn Thu mở miệng nói: “Đủ rồi! Đồ không phải ta trộm! Thật không dám giấu giếm, trong kinh cũng bị trộm, thủ pháp ăn cắp của tên trộm kia rất khác với tên trộm bình thường, những nơi kẻ đó đi qua, chỉ cần là đồ có thể chuyển được thì không thứ nào may mắn thoát khỏi! Lần này ta vốn phụng mệnh tới bắt tên trộm này!”
“Tên trộm kia hận ta nên mới trộm yếm của thiếp thất ngươi để lên giường ta vu oan cho ta.” Thẩm Hàn Thu hừ lạnh một tiếng.
Thẩm Hàn Thu cũng không để ý Trương Thăng này tiếp tục làm loạn. Mặc dù hắn ta rất muốn chặt đầu ông ta xuống, nhưng tình huống hiện tại thật sự không cho phép hắn ta làm vậy.
Trương Thăng nghe thấy thế thì sửng sốt một chút: “Ngươi tới để bắt trộm sao?”
“Không tin thì ngươi viết một lá thư gửi đến Thịnh Kinh hỏi thăm một chút xem có tên trộm này hay không.” Thẩm Hàn Thu trầm giọng nói.
Tiêu Vũ cười lạnh, Thẩm Hàn Thu đúng là biết tùy cơ ứng biến, không phải là hắn ta chạy tới đại đội lưu đày tìm nàng gây chuyện sao? Sao lại đổi thành bắt trộm rồi?
Nếu như Thẩm Hàn Thu muốn bắt trộm...
Vậy thì bắt cho đã đi!
Tiêu Vũ quyết định phơi bày một vài tuyệt chiêu dọn nhà đặc biệt của mình thật tốt.
Trương Thăng nửa tin nửa ngờ nói: “Vậy ta sẽ đi nghe ngóng, ngươi đừng tưởng rằng ngươi là Thống lĩnh thì ta sẽ sợ ngươi! Tuy rằng ta không phải quan ở kinh thành, nhưng bệ hạ cũng rất tín nhiệm ta!”
Tiêu Vũ cười lạnh, thoạt nhìn đúng là không trộm sai, Trương Thăng là tay sai của Vũ Văn lão cẩu.
Sau khi Trương Thăng rời khỏi, Thẩm Hàn Thu híp mắt, lập tức nhìn vào một chỗ trong phòng.
Tới rồi, tới rồi! Cảm giác chết tiệt này lại tới nữa rồi! Hắn ta thật sự cảm thấy có người đang rình coi mình, cứ như trong phòng này có người.
Thẩm Hàn Thu trầm giọng hỏi: “Ai ở đó!”
Nói rồi Thẩm Hàn Thu nhún người nhảy tới, nhưng liếc mắt nhìn qua lại không có gì.
Tiêu Vũ cười khẽ một tiếng nếu Thẩm Hàn Thu có thể tìm được nàng thì mới kỳ lạ.
Tiêu Vũ chờ Thẩm Hàn Thu đi rồi thì rời khỏi không gian, cầm bút lông viết hai chữ to lên giường Thẩm Hàn Thu: “Phế vật!”
Sau khi viết xong, Tiêu Vũ nghênh ngang bỏ đi, bắt đầu xem xét người may mắn mới ở Quảng Dương quận, định chuyển thêm ít đồ vào trong không gian của mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận