Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 889: Nhắm Mắt! Đừng Phản Kháng

.



Chương 889: Nhắm Mắt! Đừng Phản Kháng
Đương nhiên Tiêu Vũ không thể để Ngụy Ngọc Lâm bị cá mập ăn thịt được.
Vì vậy nàng nói: “Nhắm mắt! Đừng phản kháng!”
Nếu lời này không phải Tiêu Vũ nói khi đang trốn cá mập trên biển mà là đổi một chỗ khác nói, vậy tiếp theo phải làm mờ hình ảnh rồi.
Ngụy Ngọc Lâm chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng một trận.
Nước biển xung quanh biến mất không còn bóng dáng.
Hắn vừa định mở mắt ra nhìn.
Tiêu Vũ đã lấy khăn trùm đầu màu đen trùm lên mặt Ngụy Ngọc Lâm trước một bước.
Đúng vậy, chính là loại trùm đầu màu đen khi áp giải phạm nhân.
Tiêu Vũ nói: “Đừng lộn xộn.”
Giọng nói của Tiêu Vũ truyền đến khiến Ngụy Ngọc Lâm có một loại cảm giác rất yên tâm.
Tiêu Vũ hơi suy nghĩ, muốn dịch chuyển trở về.
Ai ngờ vào lúc này xảy ra một vài vấn đề.
Chức năng dịch chuyển của Tiêu Vũ vậy mà có chút không thể nào định vị, dịch chuyển về hướng ngược lại luôn... Bây giờ không gian của nàng đã lơ lửng trên một vùng biển rộng mênh mông.
Tiêu Vũ cảm thấy đầu óc của mình hỗn loạn, có một loại cảm giác không nói ra được.
Hình như trong không khí cũng có một mùi hương ngọt ngào, quyến rũ.
Bước chân Tiêu Vũ như đi trên mây ra ngoài.
Chỗ bọn họ đặt chân trong không gian là nhà gỗ nhỏ trong hồ.
Vừa bước ra một cái, bên ngoài chính là một quả trái cây đã chín già.
Trái cây trên cây đong đưa qua lại, không ngừng tỏa ra mùi thơm kỳ lạ.
Toàn bộ không gian đều tràn đầy một loại sức mạnh của sự sống, vô cùng tươi tốt.
Tiêu Vũ không khống chế được hít một hơi thật sâu.
Sắc mặt nàng ửng hồng, dựa vào ý chí kiên cường, xem như Tiêu Vũ đã hiểu xảy ra chuyện gì!
Nàng tuyệt đối không thể tiếp tục ở trong không gian này nữa!
Ở nơi này là quả tiên có thể mọc ra dị năng gì! Đây là trái táo của Adam và Eva hả?
Tiêu Vũ xông vào trong nhà gỗ trở lại, tóm lấy Ngụy Ngọc Lâm.
Ngụy Ngọc Lâm không tiếp xúc gần với trái cây, vì vậy lúc này hắn vẫn khá ổn, nhưng giọng nói của hắn cũng có chút khàn khàn: “A Vũ?”
Tiêu Vũ dứt khoát ném thuyền bơm hơi lên mặt biển, sau đó tóm lấy Ngụy Ngọc Lâm ném tới chỗ thuyền bơm hơi đó luôn.
Thuyền bơm hơi không lớn lắm, sóng biển lại rất lớn.
Lúc hai người xuất hiện đã nằm thẳng lên trên thuyền bơm hơi.
Lý trí của Tiêu Vũ cũng hoàn toàn sụp đổ.
Ngụy Ngọc Lâm chỉ cảm thấy khăn trùm đầu của mình bị người khác lấy xuống, sau đó nụ hôn của Tiêu Vũ lập tức rơi xuống.
Trong giọng nói của Ngụy Ngọc Lâm tràn đầy kiềm chế: “Công chúa điện hạ! Nàng làm cái gì vậy?”
Ngụy Ngọc Lâm dung mạo anh tuấn, lúc này trời chiều đã buông xuống từ lâu, một vầng trăng từ mặt biển bay lên, ánh trăng trong trẻo rơi xuống mặt biển, khiến hai ngươi có thể nhìn thấy rõ gương mặt của đối phương.
Sắc mặt Tiêu Vũ ửng hồng.
Trên nét mặt của Ngụy Ngọc Lâm thì quyến rũ xinh đẹp.
Sóng biển đánh lên cao rồi ập xuống, có âm thanh giọt nước bị nghiền nát.
Giữa toàn bộ trời đất, dường như chỉ còn lại hai người bọn họ.
Trong biển rộng mênh mông này.
Bọn họ chính là duy nhất của nhau.
Lúc này đầu óc Tiêu Vũ đã trống rỗng, điều duy nhất nàng biết rõ chính là Ngụy Ngọc Lâm này, trước đó... hình như từng cầu xin tình yêu với mình.
Tất cả tuần hoàn theo bản năng của sinh mệnh.
Cảm giác được Tiêu Vũ gặm lung tung trên mặt mình, hơi thở của Ngụy Ngọc Lâm cũng trở nên nóng bỏng.
Nhưng vào lúc này.
Hình như Ngụy Ngọc Lâm nhìn thấy một con hải âu bay ngang qua trước mặt mình, hơn nữa còn phát ra một vài tiếng kêu.
Tinh thần của Ngụy Ngọc Lâm lập tức trở nên rõ ràng.

Vừa qua giờ Sửu.
Nơi tiếp giáp giữa trời và biển đã bị ánh sáng mặt trời nhuộm đỏ.
Tiêu Vũ không nhịn được muốn vươn vai một cái, ai ngờ vào lúc này Tiêu Vũ lại phát hiện... tay chân của mình cứng ngắc.
Nàng mở mắt ra một cái thì phát hiện tay chân của bị đều bị trói chặt lại.
Cả người đã bị trói như một cái bánh chưng.
Mà thứ trói nàng, hình như khá quen.
Là thắt lưng của nàng sao?
Vậy thì rộng hơn một chút, còn mang theo bảo thạch, hình như cũng là thắt lưng! Không nghi ngờ gì nữa, nhất định đây là thắt lưng của Ngụy Ngọc Lâm.
Bởi vì Tiêu Vũ đã nhìn thấy Ngụy Ngọc Lâm an vị bên cạnh mình.
Vạt áo trước của hắn mở ra, để lộ trung y bằng gấm màu trắng ở bên trong.
Hắn không chỉ quần áo mất trật tự, tóc tai cũng rơi lả tả.
Chỗ chết người nhất chính là, môi Ngụy Ngọc Lâm bị rách, giống như bị cái gì cắn một cái.

Bạn cần đăng nhập để bình luận