Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 573: Đại Nhân, Vẫn Là Người Tự Mình Đi Xem Thử Đi

.



Chương 573: Đại Nhân, Vẫn Là Người Tự Mình Đi Xem Thử Đi
Đương nhiên, Tiêu Vũ cũng biết kim đăng trong tay mình cũng có thể khiến cho một số người mơ ước, thậm chí một số người sẽ muốn chiếm kim đăng làm của riêng. Nhưng Tiêu Vũ đã đến độ cao này, rõ ràng muốn cướp kim đăng với nàng là chuyện không thể nào.
Về phần âm thầm trộm?
Bình thường Tiêu Vũ đều đặt kim đăng trong không gian. Về phần không gian thì không tồn tại thực thể mà giống như tồn tại trong linh hồn của Tiêu Vũ vậy.
Tóm lại, Tiêu Vũ không muốn vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn. Nàng muốn thoải mái sử dụng kim đăng.
Kim đăng kỳ cũng đã trở thành cờ xí của đại quân Tiêu thị.
“Báo... Đại... đại nhân không xong rồi!” Tiết Tam xông vào đạo tràng của Tiết Quảng Sơn.
Lúc này Tiết Quảng Sơn đang quỳ lạy một bức tượng tiên cô che mặt.
Ông ta nhìn thấy Tiết Tam tiến vào thì rất mất kiên nhẫn: “Sao đấy?”
“Có phải ta đã nói với ngươi lúc nhìn thấy tiên cô phải quỳ xuống không?” Tiết Quảng Sơn tức giận nói.
“Đại... đại nhân, từ Ninh Nam có một nhánh đại quân đi tới, bây giờ đã đến ngoài tường của Thương Ngô quận chúng ta rồi.” Tiết Tam đã sắp khóc thành tiếng.
Tiết Quảng Sơn nghe gã ta nói vậy thì ngây ngẩn cả người.
“Đại quân gì? Ngươi đang nói năng bậy bạ gì đấy?”
“Đại nhân, vẫn là người tự mình đi xem thử đi.” Tiết Tam không biết phải nói thế nào.
Tiêu Vũ chặn ở cửa thành Thương Ngô, không có ý cưỡng ép tấn công.
Nàng vẫn nghĩ nếu như có thể giải quyết vấn đề trong hòa bình là tốt nhất. Nếu đánh nhau thật, tổn thương cũng là binh sĩ bình thường.
Đương nhiên, Tiêu Vũ đông người như vậy, nhất định không sợ hộ thành quân của Tiết Quảng Sơn.
Đã lâu lắm rồi Tiết Quảng Sơn không được phát bổng lộc, vì vậy ông ta đã cho một nửa hộ thành quân nghỉ từ lâu.
Sau khi Tiết Quảng Sơn đứng trên tường thành, nhìn thấy một đám người đông nghẹt bên ngoài tường thành thì sắc mặt tái xanh.
“Những người này từ đâu tới?” Tiết Quảng Sơn hỏi.
Lúc này Tiêu Vũ đã lấy loa lớn của mình ra.
Nàng cao giọng nói: “Tiết Quảng Sơn, sớm ngày đầu hàng còn có thể được chết già! Người ở bên trong nghe cho kỹ đây, các ngươi đã bị bao vây, dựa vào địa thế để chống cự sẽ chỉ khiến các ngươi bị thương!”
Giọng nói từ loa lớn truyền thẳng lên trên tường thành.
“Chỉ cần các ngươi đầu hàng, vào quân đội của ta, lập tức phát bổng lộc! Không chỉ bổng lộc, mỗi người còn có thể nhận một con heo béo! Các huynh đệ, có phải đã rất lâu không ăn thịt rồi không?”
Sau khi Tiêu Vũ tự kêu la vài câu thì gọi một binh sĩ tới: “Ngươi tới nói đi!”
“Mọi người còn nhớ ta không? Trước kia ta cũng là người Thương Ngô, là đồng liêu với các ngươi, bây giờ ta chính là thuộc hạ của Công chúa, trải qua cuộc sống áo cơm không lo!”
Một bên dùng loa lớn kêu gọi đầu hàng.
Những binh sĩ trên tường thành nghe nói như vậy mặc dù có một chút dao động nhưng cũng không lập tức đầu hàng.
Tiêu Vũ cũng không sốt ruột.
Trên thực tế nếu đánh nhau luôn thì nhất định Tiêu Vũ có thể đánh hạ Thương Ngô, nhưng Tiêu Vũ không muốn dùng biện pháp như vậy.
Nếu không phải rơi vào bước đường cùng thì nàng cũng không muốn dùng vũ lực để lấy lại non sông.
Thấy bên trong không có động tĩnh gì, Tiêu Vũ lập tức ra lệnh: “Hạ trại ngay tại chỗ.”
Khoảng cách này không xa không gần.
Nói không xa là vừa khéo có thể để cho người bên trên tường thành nhìn thấy bọn họ.
Nói không gần... mũi tên trên tường này không bắn tới bọn họ.
Dù sao không phải ai cũng là Thẩm Hàn Thu, có thể bách phát bách trúng.
Cung tên của những binh sĩ bình thường này chất lượng có hạn, độ mạnh yếu và chính xác đều có hạn. Hơn nữa trước khi hành động, Tiêu Vũ còn cố ý tới Thương Ngô lần mò một lần, lấy hết tên và vũ khí có thể lấy được đi rồi.
Bây giờ Tiêu Vũ đến Thương Ngô thật sự đơn giản giống như quay về nhà mình vậy.
Cứ đi đi lại lại, đường cũng đã quen luôn rồi!
Vì vậy Tiêu Vũ có thể phách lối hạ trại ngay tại chỗ.
Lúc này Tiết Quảng Sơn nhìn người bên dưới hỏi: “Bọn chúng vừa mới nói gì? Nói bọn chúng là Tiêu gia? Thủ lĩnh kia là Thái tử Tiêu Dục? Ở đó la hét là Công chúa Tiêu Vũ?”
Tiết Tam nhẹ gật đầu: “Đúng là nói như vậy.”
Sắc mặt Tiết Quảng Sơn tái xanh: “Mau đi bẩm báo triều đình, xin triều đình chi viện! Dư nghiệt Tiêu thị này vậy mà lại bắt đầu gây sóng gió rồi!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận