Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 140: Cô Cô

.



Chương 140: Cô Cô
Tiêu Nguyên Cảnh cũng không nghĩ tới, mình lại có thể gặp được cô cô ở đây.
Ánh mắt cậu bé đỏ bừng, muốn khóc thành tiếng, nhưng lúc này cậu bé cũng không dám mở miệng.
Tiêu Vũ thừa lúc có bóng tối hỗ trợ, vươn tay ra, kéo cậu bé từ dưới xe ngựa ra ngoài, dẫn vào trong lều nhựa của mình.
Tiêu Nguyên Cảnh vừa xuất hiện.
Dung Phi và Lệ Phi đều mở to hai mắt.
Dung Phi che miệng mình, không dám phát ra âm thanh.
Lệ Phi đã nhỏ giọng nói: “Tiểu hoàng tôn?”
Tiêu Nguyên Cảnh sợ hãi nhìn về phía người chung quanh, sau đó ánh mắt nhìn Tiêu Vũ đầy tin tưởng: “Cô cô.”
Tiêu Vũ lúc này nhìn về phía cậu bé.
Chỉ thấy trên y phục của Tiêu Nguyên Cảnh vẫn còn vết máu chưa được xử lý.
Nàng lập tức cùng Dung Phi cởi bỏ y phục của Tiêu Nguyên Cảnh, chỉ thấy bờ vai của cậu bé giống như bị thứ gì đó cắn mất một miếng.
Tiêu Vũ nhướng mày, trong lòng nảy sinh sự xót xa.
Đứa bé còn nhỏ như vậy mà! Rốt cuộc là ai mà nỡ ra tay nặng như vậy!
Tiêu Nguyên Cảnh trước mắt chính là nhi tử độc nhất của Thái tử ca ca, Tiêu Nguyên Cảnh.
Dung Phi lúc này dùng khăn chấm nước lau vết thương trên vai Tiêu Nguyên Cảnh.
Tiêu Nguyên Cảnh mím chặt môi, chịu đựng đau đớn, buồn bực không rên la.
Dung Phi thấy cảnh này lại đỏ mắt.
Nàng ấy nói: “Nếu Bệ hạ còn ở đây, nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ rất đau lòng.”
Tô Lệ Nương bên kia cười lạnh một tiếng: “Ông ấy chết cũng là đáng đời, nếu ông ấy đáng tin như vậy thì hoàng tộc Tiêu thị sẽ rơi vào hoàn cảnh như ngày hôm nay sao?”
Tiêu Vũ biết, Tô Lệ Nương cũng do nhìn thấy Tiêu Nguyên Cảnh như vậy, tâm trạng đau khổ nên mới để oán khí lan tràn.
Nàng nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, Nguyên Cảnh, cô cô ở đây.”
Ký ức của Tiêu Vũ về cậu bé chỉ tồn lại trong trí nhớ của Tiêu Vũ trước kia, nàng đã từng gặp cậu bé, còn tình cảm đối với cậu bé cũng là do trong trí nhớ của nguyên chủ.
Mặc dù có, nhưng không nhiều.
Nhưng lúc này nhìn thấy cậu bé nhỏ như vậy nhìn nàng với ánh mắt vô cùng tin tưởng khiến lòng nàng cũng mềm đi mấy phần.
Tiêu Vũ đã lấy ra thuốc trị thương tốt nhất, đưa cho Dung Phi.
Dung Phi bôi thuốc cho cậu bé, Tiêu Vũ lại tìm y phục sạch sẽ, mặc vào cho Tiêu Nguyên Cảnh.
Năm nay cậu bé mới sáu tuổi, trong trí nhớ cậu bé là một tiểu bằng hữu trắng trẻo mềm mịn, nhưng là lúc này, trên mặt của cậu bé đầy vết thương bắt đầu kết vảy, còn có cả vết thương chưa được chữa trị.
“Nguyên Cảnh? Sao ngươi lại ở đây?” Tiêu Vũ hỏi.
Tiêu Nguyên Cảnh thấp giọng nói: “Ta và mẫu phi ta cùng nhau trốn từ trong kinh thành ra ngoài, vốn là muốn đi tìm cữu cữu, nhưng cả nhà cữu cữu đã sớm bị Vũ Văn Phong khống chế rồi.”
“Chúng ta đến đó, thiếu chút nữa tự chui đầu vào lưới.”
“Mẫu phi của ta không còn cách nào khác chỉ có thể dẫn ta chạy trốn… Vừa mới đến được Dĩnh Xuyên thì bị phát hiện ra tung tích, Dĩnh Xuyên quận có nuôi chó săn, vết thương trên người ta là do chó săn cắn đấy.”
Nói đến đây, Tiêu Nguyên Cảnh nhất thời cảm thấy lo lắng: “Lát nữa Hứa tòng quân nhất định sẽ dắt chó săn tới, đến lúc đó ta sẽ liên lụy các ngươi, làm sao bây giờ?”
“Bây giờ ta đi ngay.” Nói xong Tiêu Nguyên Cảnh muốn đi ra ngoài.
Tiêu Vũ giữ chặt cậu bé, mở miệng nói: “Không được đi đâu hết! Đi theo ta!”
Tiêu Vũ mở miệng hỏi: “Ngươi ăn cơm chưa?”
Tiêu Nguyên Cảnh lắc đầu.
Tiêu Vũ lập tức để Thước Nhi lấy cho cậu bé một ít đồ ăn.
Tiêu Nguyên Cảnh đã lâu không ăn cơm, đột nhiên nhìn thấy đồ ăn, không nói hai lời đã bắt đầu vùi mặt vào cơm.
Tiêu Nguyên Cảnh bắt đầu rơi lệ: “Hương vị giống hệt trong cung vậy.”
Ăn một vài thứ, lại uống chút canh nóng, tinh thần căng thẳng của Tiêu Nguyên Cảnh rốt cục cũng được thả lỏng, Tiêu Vũ hỏi: “Bây giờ mẫu phi của ngươi đang ở đâu?”
Tiêu Nguyên Cảnh trầm mặc một chút, lúc này mới nói: “Mẫu phi của ta ở Xuân Hồng lâu.”
Cái tên này vừa nghe là đã biết không phải chỗ tốt lành gì rồi.
Nói đến đây, Tiêu Nguyên Cảnh nói tiếp: “Cô cô, người để cho ta đi đi, ta đi cứu mẫu phi của ta.”
Tiêu Vũ thở dài một tiếng, nói: “Chăm sóc tốt cho cậu bé, ta đi một chút sẽ trở về ngay.”
Nói xong Tiêu Vũ mang theo y phục Tiêu Nguyên Cảnh mặc, rời đi.
Tiêu Nguyên Cảnh lập tức lo lắng: “Cô cô…”
“Đừng khóc, cô cô của ngươi không sao, nàng lợi hại lắm.” Dung Phi an ủi.
Nếu là trước đây, Dung Phi cũng sẽ đặc biệt lo lắng, nhưng chuyện xảy ra gần đây, khiến Dung Phi vô cùng tin tưởng Tiêu Vũ, nàng ấy biết rằng Tiêu Vũ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!

Bạn cần đăng nhập để bình luận