Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 607: Lòng Hơn Thua Đáng Chết

.



Chương 607: Lòng Hơn Thua Đáng Chết
“Nhưng không lâu sau, bọn họ lại bị bắt về, hơn nữa còn khai ra ta.” Khi Lăng Xuân Sơn nói ra câu này, trong mắt hắn ta tràn đầy sự căm hận.
Tiêu Vũ rất là thông cảm nhìn Lăng Xuân Sơn một cái.
“Tại sao người tốt như vậy lại không sống được lâu, tai họa kéo dài ngàn năm?” Lăng Xuân Sơn hỏi.
Tiêu Vũ nghĩ rồi nghĩ. Nếu như là trước kia, nàng cũng cảm thấy người tốt không sống được lâu.
Bản thân nàng ở kiếp trước cũng không được coi là người tốt, nhưng tuổi trẻ mất sớm. Mà đâu có ai ngờ được, nhắm mắt rồi lại mở mắt ra, kiếp này qua rồi lại bắt đầu một kiếp mới...
Điều nàng nuối tiếc nhất chính là tiền tiết kiệm kiếp trước nàng vẫn chưa tiêu hết! Nhưng mà nghĩ đến núi vàng núi bạc trong không gian của mình, Tiêu Vũ lại cảm thấy, con người mà, không nên cân đo đong đếm, phải hướng về phía trước.
Không phải sao, càng sống càng có tiền, càng sống càng trẻ ra?
Người tốt vẫn sẽ được báo đáp thôi. Người tốt giống như mình, đang hưởng phúc báo đấy thôi!
Đương nhiên, đây cũng chỉ là cách nghĩ của bản thân Tiêu Vũ, trong mắt một số người, Tiêu Vũ chẳng phải là người tốt có phúc báo, Tiêu Vũ như vậy được gọi là tai họa kéo dài ngàn năm.
Đặc biệt là ở trong lòng những người Vũ Văn gia, Tiêu Vũ chính là một tai họa lớn mười phân vẹn cả mười phần.
Tiêu Vũ đưa tay vỗ vỗ bả vai Lăng Xuân Sơn: “Huynh đệ, người tốt vẫn có phúc báo, ngươi đấy, nếu như tin tưởng ta, chưa biết chừng ta còn có thể đưa ngươi rời khỏi đây.”
Tô Niên Sinh ở bên kia nghe thấy câu này, khuôn mặt nhỏ viết đầy sự nghi hoặc. Nữ nhân này... nói khoác không sợ đau lưỡi sao?
Lăng Xuân Sơn nhìn Tiêu Vũ trước mắt.
Đúng vậy, hắn ta đang nhìn thẳng vào Tiêu Vũ.
Hắn ta cảm thấy mình nên xin lỗi vì sự nông cạn khi nãy, nữ nhân trước mắt này, tuy rằng trời sinh xấu xí, nhưng tấm lòng còn khá tốt, nhưng mà có chút tự phụ quá mức.
Hắn ta nhắc nhở: “Vị cô nương này, chắc là ngươi không biết tình hình hiện nay của chúng ta, chúng ta đang ở Minh U sơn trang đấy, người bị mắt đưa đến đây đều dùng làm thức ăn để nuôi cổ trùng...”
“Chúng ta sắp bị đưa đi lấy máu nuôi cổ trùng đến nơi rồi.”
“Chờ khi hút cạn máu, da thịt của chúng ta cũng sẽ bị vứt trực tiếp cho rắn ăn.”
Nói đến đây, vẻ mặt Lăng Xuân Sơn nghiêm lại: “Nếu như không có cách để sống tiếp, ta thà tự mình chấm dứt.”
“Vậy khi nãy ngươi cầu xin là...” Tiêu Vũ hỏi.
“Nếu như có thể, ta không thể chết không rõ ràng như vậy được, trong nhà ta còn có phụ thân mẫu thân...” Lăng Xuân Sơn nói tiếp.
Nói tới đây, Lăng Xuân Sơn lại nói: “Phụ thân và mẫu thân của ta đều tin vào tà giáo, đã rời khỏi Thịnh Kinh rồi.”
“Tại sao tất cả mọi chuyện đen đủi đều để ta gặp phải?” Lăng Xuân Sơn hết sức đau khổ nói.
Tiêu Vũ nghe vậy trong lòng bỗng có một sự cảm không lành: “Giáo gì?”
“Còn có thể là gì nữa? Truyền Tiêu giáo!” Lăng Xuân Sơn căm hận nói ra.
Sau khi Tiêu Vũ nghe thấy vậy, nàng rất không phục: “Truyền Tiêu giáo kia sao lại là tà giáo rồi?”
Tà giáo nhà ai mà cung cấp cơ hội làm việc, làm chăn nuôi hoặc là trồng trọt! Còn có cả cơm ăn chỗ ở?
Tuy rằng có tên là Truyền Tiêu giáo, cũng dùng một số kĩ năng ăn nói và thủ đoạn của đa cấp... Nhưng trên thực tế, vốn không hề tổn hại đến lợi ích của bất kì ai! Với cả, Truyền Tiêu giáo cũng có truyền tiêu (đa cấp) thật đâu! Không phải là ý nghĩa của câu “thượng truyền cửu thiên vân tiêu”* đó sao? Tóm lại, Tiêu Vũ rất không tán đồng danh xưng tà giáo này. Nàng bày tỏ bản thân rất không phục!
*Câu này có nghĩ là: bay lên chín tầng mây.
Lăng Xuân Sơn nhìn Tiêu Vũ một cái: “Vị cô nương này, không lẽ ngươi cũng tin vào Truyền Tiêu giáo? Trong thiên hạ này nào có nơi có chuyện tốt như vậy?”
“Nghe ta khuyên một câu, chuyện này vừa nghe đã thấy một cái bẫy, người đi đến đấy rồi, sẽ không có kết cục tốt đâu!”
“Nếu không phải bản thân ta cũng khó bảo toàn, không có cách nào rời khỏi nơi đây, thì thực sự ta cũng muốn đi tìm cha mẹ của mình, lôi họ từ trong Truyền Tiêu giáo kia ra ngoài.” Lăng Xuân Sơn nói tiếp.
Ngụy Ngọc Lâm biết Truyền Tiêu giáo là chuyện thế nào, sau khi nghe Lăng Xuân Sơn nói câu này thì hắn cười như không cười mà nhìn Tiêu Vũ. Bởi vì đeo mặt nạ da người, thế nên vẻ mặt nhìn có vẻ không được sinh động, có chút miễn cưỡng vui cười.
Tiêu Vũ nói: “Vị huynh đài này, ta cảm thấy ngươi hiểu lầm rồi, ta biết Truyền Tiêu giáo. Nơi đó thực sự cho chỗ tốt thực tế.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận