Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 711: Bán Mình Chôn Cha

.



Chương 711: Bán Mình Chôn Cha
Nhưng xin đừng hiểu lầm, Tiêu Vũ chỉ thích cái đẹp thôi, cũng không phải là háo sắc.
Nàng cảm thấy Ngụy Ngọc Lâm ưa nhìn, cũng cảm thấy Tô Lệ Nương rất xinh đẹp... Càng cảm thấy hoa mẫu đơn kia vô cùng rực rỡ.
Ham muốn theo đuổi cái đẹp này, không hề liên quan đến nam nữ!
Dáng vẻ của thiếu niên này, xem như đã chạm tới đáy lòng Tiêu Vũ, Tiêu Vũ cảm thấy... nếu như là ở hiện đại, mình có thể làm một nhân viên A&R* rồi bồi dưỡng người này một chút.

(*Từ gốc là tinh tham/星探, đây là công việc tìm kiếm những người có tiềm năng làm nghệ sĩ. Có thể coi đây là một phần của bộ phận A&R – Artist & Repertoire: phụ trách tìm kiếm và quản lý nghệ sĩ.)
Thấy Tiêu Vũ không nói lời nào.
Thiếu niên kia lập tức quỳ xuống đất dập đầu: “Cô nương, xin hãy thương xót ta với, ta không ăn nhiều đâu, cũng rất yên tĩnh, chỉ cần ngươi bằng lòng giữ ta ở bên cạnh, ta chắc chắn sẽ không làm ra chuyện gì khiến cô nương phải phiền lòng.”
Tiêu Vũ có chút ngoài ý muốn.
Yên tĩnh?
Sao nghe cái từ này lại quen tai như vậy?
Tiêu Vũ nhất thời không nhớ ra mình đã nghe thấy hai chữ “yên tĩnh” này khi nào.
Tiêu Vũ không nhịn được gãi đầu, gần đây trí nhớ của nàng càng ngày càng không tốt, xem ra mình nên uống thêm nước linh tuyền để bồi bổ...
Chờ một chút, hình như trong không gian còn có viên bổ não DHA thì phải.
Mình nên ăn một chút!
Ăn xong nhất định có thể lưng không mỏi, chân không đau, có thể leo một lèo được sáu tầng!
Tiêu Vũ nhìn thoáng qua, tiện tay vung ra một thỏi bạc: “Đi đi, chôn cha ngươi đi.”
“Người đâu, đi cùng hắn ta xử lý chuyện này, đợi làm xong thì dẫn tới gặp ta.” Tiêu Vũ dặn dò.
Tiêu Vũ mua được đồ mà mình muốn ở trên chợ xong, lúc quay về quý phủ đã là chập tối rồi.
Tiêu Vũ đẩy cửa bước vào phòng mình, đang định vào không gian tìm chút thuốc bổ... Ai ngờ, vừa mới vào phòng lại phát hiện hình như trên giường của mình có thêm cái gì đó!
Tiêu Vũ vô cùng khiếp sợ.
Có thêm cái gì vậy chứ?
“Ai đang ở đó? “Tiêu Vũ quát lớn.
Lúc này chăn bị xốc lên, khuôn mặt tuấn tú vô song lộ ra: “Nô tài đến hầu hạ Công chúa.”
Tiêu Vũ: “!”
Ai có thể hiểu được, giờ này khắc này Tiêu Vũ chỉ cảm thấy trên trán mình như đang đè nặng một dấu chấm than!
“Ngươi! Mau xuống đây cho ta! “Tiêu Vũ vô cùng tức giận.
Nàng thật sự rất ghét người khác nằm ở trên giường của mình!
Lúc này sợ là Tiêu Vũ đã quên mất rằng, lúc trước Ngụy Ngọc Lâm đã bò ra khỏi túi Càn Khôn Lưỡng Cực khi đang ở trên giường của nàng, lúc ấy Tiêu Vũ không hề tỏ ra ghét bỏ như vậy.
“Nô tài Tống Nghi, bái kiến Công chúa.” Tống Nghi nói xong thì đi chân trần xuống giường bái kiến Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ nhìn thấy một màn như vậy thì rất muốn xù lông!
Người này không những cởi giày! Còn cởi cả vớ! Đi chân trần! Có bị nấm chân không hả đại huynh đệ.
Chút đồng cảm ban đầu của Tiêu Vũ đối với Tống Nghi, lập tức tiêu tan không còn chút dấu vết nào.
Đương nhiên, ban đầu hình như cũng không đồng cảm là bao, chủ yếu là lúc trước Tiêu Vũ đã thấy qua tình tiết bán mình chôn cha ở trong thoại bản, khi mình gặp phải mới không nhịn được mà tức cảnh sinh tình.
Dù sao phủ của nàng cũng không thiếu một miếng cơm, làm chân sai vặt vẩy nước quét nhà cũng không có gì là không tốt cả.
Nhưng ai có thể ngờ rằng, cái tên này lại bò lên giường của mình.
“Ai bảo ngươi tới đây?” Tiêu Vũ lạnh giọng hỏi.
Tống Nghi lập tức nói: “Là Hắc Phong đại nhân.”
“Hắc Phong! Ngươi lăn qua đây cho lão tử!” Giọng nói của Tiêu Vũ cực kỳ vang dội.
Chẳng bao lâu sau, Hắc Phong dẫn theo Tiểu Lâm Tử cùng đi tới.
Hắc Phong cười hì hì: “Công chúa, người có thấy ta làm tốt không?”
Tiêu Vũ lạnh giọng nói: “Ngươi cảm thấy rất tốt hử?”
“Đương nhiên, không phải Công chúa nói thích thiếu niên yên tĩnh sao? Người này là do Công chúa đích thân mang về, hơn nữa quả thật rất yên tĩnh...” Hắc Phong làm ra biểu cảm tranh công.
Khóe môi Tiêu Vũ hơi giật giật.
Có vẻ nàng đã nhớ ra mình từng nghe thấy hai chữ “yên tĩnh” này khi nào rồi.
Đây rõ ràng là lúc trước bởi vì mình cảm thấy Hắc Phong quá ồn, nên đã kêu Hắc Phong hãy yên lặng!
Nhưng cái tên Hắc Phong ngu xuẩn này lại cảm thấy mình muốn nam nhân yên tĩnh!
Tiêu Vũ thở dài một hơi, xây dựng tâm lý một chút, đây là thuộc hạ của mình, là do mình tự chọn, mình tự chọn... Nhất định không được tức giận.
Cuối cùng Tiêu Vũ cắn răng kiềm chế lửa giận trong lòng: “Lúc ấy ý của ta là ngươi hãy yên lặng.”
Vẻ mặt của Hắc Phong kiểu: Công chúa ta hiểu hàm ý của người mà.

Bạn cần đăng nhập để bình luận