Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 736: Thợ Săn Gặp Quỷ Đả Tường 2

.



Chương 736: Thợ Săn Gặp Quỷ Đả Tường 2
Hắn ta ngây ngẩn cả người.
Chuyện này cần phải có sức mạnh thế nào mới có thể làm được như vậy?
Đây là sức mạnh mà con người sẽ có sao?
Lúc này Tiêu Vũ đã nằm trong hồ linh tuyền thở mạnh rồi.
Bởi vì nàng quá mệt!
Chuyển núi như vậy thật sự quá mệt!
Nàng cũng càng bội phục Ngu Công hơn, bản thân dùng tinh thần lực kết hợp với không gian dời núi mà còn cảm thấy cả người vô cùng mệt mỏi trống rỗng, Ngu Công kia vậy mà lại dựa vào sức người để dời!
Vậy thì phải chịu mệt cỡ nào, nghị lực cỡ nào chứ!
Tiêu Vũ mệt đến mức thậm chí muốn từ bỏ, nhưng khi nàng nghĩ tới tinh thần dời núi của Ngu Công thì quyết định... đỡ nàng đứng dậy! Nàng còn có thể đi được!
Nàng không thể thẹn với nền giáo dục của mình!
Không thể thẹn với đức tính tốt đẹp đã được học từ nhỏ này được!
Vì vậy lúc sắc trời tối đen, Tiêu Vũ lại tiếp tục hành động. Đừng hỏi vì sao bầu trời tối đen nàng mới hành động, hỏi chính là có tật giật mình.
Mặc dù lần này không phải nàng làm chuyện xấu, mà là muốn làm một việc cực kỳ tốt, nhưng chung quy Tiêu Vũ cũng là người từng làm ăn trộm, vì vậy nàng luôn muốn làm việc khiêm tốn, ít nhất phải che giấu tai mắt người bình thường.
Tuy rằng hành vi thế này rất có thể chính là cởi quần đánh rắm, vẽ vời cho thêm chuyện.
Nhưng không phải là vẽ vời cho thêm chuyện hả?
Mặc kệ nàng làm chuyện này vào lúc nào, đột nhiên một ngọn núi lớn như vậy biến mất.
Ai mà không phát hiện chứ?
Sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác phát hiện!
Lúc chạng vạng tối, Tiêu Vũ định tiếp tục hành động.
Lần này Tiêu Vũ thay đổi góc độ, lại dời một phần núi vào từ một hướng khác.
Hai ngày sau đó, Tiêu Vũ vẫn làm như vậy.
Ba ngày trôi qua, Vô Danh sơn này đã không thể xem như núi được nữa, có lẽ nên có thể gọi là trụ trời rồi.
Tiêu Vũ nhìn cái trụ trời này, định dứt khoát chuyển luôn cái trụ trời này vào trong không gian, sau đó kết thúc công việc.
Ai ngờ, lúc này Tiêu Vũ mới sử dụng tinh thần lực một cái.
Nàng đã phát hiện bản thân vậy mà không di chuyển được phần còn lại!
Tiêu Vũ ngây ngẩn cả người.
Sao vậy? Tinh thần lực của mình bị thoái hóa hả? Không thể nào, hôm qua mình còn dùng mà.
Cùng lúc đó.
Tôn Phong nhìn chỗ mình đặt chân càng ngày càng nhỏ, cả người đều không ổn.
Tiêu Vũ làm việc tốt, nhưng trong lòng Tôn Phong lại chính là mình gặp phải việc cực kỳ kinh dị không thể diễn tả!
Thử nghĩ xem.
Ở trong núi sâu phát hiện nơi mình đặt chân càng ngày càng nhỏ, cho dù đi hướng nào, chờ đợi cũng là vách núi cheo leo.
Hơn nữa vách núi cheo leo này còn thu nhỏ lại còn một chút xíu.
Là người bình thường đều nghĩ về hướng quỷ đả tường.
Tôn Phong cũng thế.
Tiêu Vũ không dời được một chút núi cuối cùng nên quyết định đi xem thử rốt cuộc là tại sao!
Nơi này không còn lớn nữa, lúc Tiêu Vũ vừa đặt chân xuống đã nhìn thấy Tôn Phong không còn thiết sống, chuẩn bị thắt cổ tự sát kia.
Tên Tôn Phong này... cũng là không chịu nổi áp lực tâm lý nữa.
Định giải quyết dứt khoát cho xong!
Tiêu Vũ thấy cảnh tượng này thì ngây ngẩn cả người.
Ngay sau đó nàng nói: “Vị tráng sĩ này! Ngươi muốn làm gì vậy?”
Tay của Tôn Phong đã đặt lên dây leo, hắn ta nghe thấy động tĩnh thì quay đầu nhìn lại, ánh mắt mờ mịt.
Chỉ thấy từ xa có một nữ tử mặc áo trắng đi tới. Trên đầu nữ tử còn đội đấu lạp, khiến người ta không thấy rõ gương mặt thật sự cho lắm.
Nơi này... làm sao có thể có người được?
Sắc mặt Tôn Phong tái nhợt, vị trước mắt này không phải là quỷ đấy chứ?
Tôn Phong hơi run rẩy nói: “Ta không muốn sống nữa.”
“Nhân gian rất tốt đẹp! Vì sao không muốn sống nữa?” Tiêu Vũ hỏi.
“... Ta cũng biết nhân gian tốt đẹp.” Nhưng vấn đề là, vị cô nãi nãi trước mắt này có thể để cho mình sống sao?
Giữ lại mình không chừng là muốn hút sạch não mình!
Tiêu Vũ nói: “Biết rõ nhân gian tốt đẹp là được. Nào nào nào, huynh đài, ta mời ngươi ăn thịt uống rượu!”
Tiêu Vũ cũng không ngờ rằng vậy mà lại có người nghĩ không thông chạy tới nơi núi sâu này để tự sát, vì vậy đây chính là nguyên nhân nàng dời núi không thành công.
Đã nói rồi mà, không gian của Tiêu Vũ không thể chủ động chuyển một người sống còn tỉnh táo.
Đây chính là nguyên nhân.
Tôn Phong vội vàng nói: “Không cần.”
Nghe nói yêu ma quỷ quái trên núi cũng sẽ mời người khác ăn thịt uống rượu, nhưng thức ăn đều là những thứ thối rữa, thậm chí là xác của động vật và giòi bọ biến thành, vốn dĩ không phải đồ ăn thật sự.

Bạn cần đăng nhập để bình luận