Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 801: Không Cần Khách Sáo Như Thế

.



Chương 801: Không Cần Khách Sáo Như Thế
Cho dù là hắn giữ lại để dùng, vậy đem cho ngoại thất dùng... Thái tử chẳng phải là... hơi quá đáng sao?
Tuy nhiên cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, Thái y vừa cảm thấy không đáng thay cho Tiêu Vũ, vừa pha chế thuốc giải độc.
Trong phòng, Ngụy Ngọc Lâm đút thuốc giải cho Tiêu Vũ.
Ở bên ngoài, Thiết Sơn tức giận bất bình khôn xiết.
Rõ ràng Thái tử nói thích Tiêu Công chúa, sao bây giờ lại thấy lạ mê lạ, không biết đã kiếm nữ nhân hoang nào về, thật là một nhà đế vương vô tình bạc nghĩa!
Tiêu Công chúa không gả qua đây đúng là phúc phận của Công chúa rồi!
Tiêu Vũ cảm giác được dược lực làm khơi thông kinh mạch trong cơ thể, toàn thân tựa như đang từ trạng thái đông cứng dần dần tỉnh lại
Nhưng bởi như vậy, Tiêu Vũ bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
Toàn thân mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Khi mở mắt ra, trời đã tờ mờ sáng rồi.
Giương mắt lên đã thấy Ngụy Ngọc Lâm đang lấy khăn lau mồ hôi cho nàng.
Tiêu Vũ nhấp môi nói: “Cảm ơn.”
Ngụy Ngọc Lâm vẫn ung dung: “Không cần khách sáo như thế.”
Tiêu Vũ phát hiện khi Ngụy Ngọc Lâm cười rộ lên thật sự mang tính sát thương!
Tiêu Vũ bò dậy khỏi giường: “Ta khá hơn rồi.”
Ngụy Ngọc Lâm gật đầu: “Nhìn ra rồi.”
Tiêu Vũ nghĩ đến hai biểu huynh biểu muội của mình, hơi lo lắng, rất muốn quay lại cứu người.
Nhưng bây giờ nàng vẫn chưa cảm nhận được không gian, điều này khiến nàng cảm thấy rất bất an.
Nàng lo rằng khi nàng từ bên trong túi đi ra sẽ đụng phải một đám người, vậy thì xấu hổ lắm.
Thấy Tiêu Vũ cau mày, Ngụy Ngọc Lâm hỏi: “Định đi cứu người à?”
Tiêu Vũ gật đầu, quả thật có ý định đó.
Ngụy Ngọc Lâm ra lệnh với người bên ngoài: “Ngụy Lục, triệu tập nhân mã!”
Giọng Thiết Sơn vang lên: “Điện hạ, còn ta thì sao?”
“Ngươi ở lại canh gác Thái tử phủ.” Ngụy Ngọc Lâm ra lệnh.
Việc này rất nguy hiểm, Ngụy Ngọc Lâm không định đưa Thiết Sơn đi, vì hắn ta hơi thiếu tâm nhãn, dễ làm hỏng việc.
Đến một nơi như Tây Cương thì cần người lanh lợi thông minh.
Rõ ràng Ngụy Lục phù hợp hơn Thiết Sơn.
Thiết Sơn lẩm bẩm trong lòng, xem ý tứ của Thái tử, có vẻ định đi báo thù cho tiểu yêu tinh ngoại thất kia, chê mình vướng víu à?
Tiêu Vũ nhìn Ngụy Ngọc Lâm: “Ngươi muốn làm gì vậy?”
Ngụy Ngọc Lâm trầm giọng nói: “Ta đã nói rồi, không ai có thể ức hiếp người của ta.”
Ngụy Ngọc Lâm triệu tập các ám vệ của mình.
Tiếp theo, Ngụy Ngọc Lâm căng cái túi Càn Khôn Lưỡng Cực lên giữa phòng, tạo thành một động dịch chuyển.
Ngụy Ngọc Lâm nói: “A Vũ, nàng ở đây chờ, ta đi đón biểu huynh biểu muội của nàng về.”
Đó là việc quan trọng nhất, rồi mới tới trả thù.
Ngụy Ngọc Lâm biết Tiêu Vũ quan tâm điều gì nhất.
Tiêu Vũ vội nói: “Chúng ta cùng đi!”
Ngụy Ngọc Lâm liếc mắt nhìn Tiêu Vũ một cái, biết Tiêu Vũ không phải loại trốn tránh sau lưng người khác, nên gật đầu nói: “Được.”
“Này, Ngụy Ngọc Lâm, cảm ơn ngươi.” Tiêu Vũ mím môi, giọng hơi không được tự nhiên.
Nàng không ngờ Ngụy Ngọc Lâm sẵn lòng đi trút giận cho mình như vậy.
Từ khi xuyên đến đây, đều là nàng bảo vệ người khác, đây là lần đầu tiên có người bảo vệ nàng.
Cảm giác này... khiến trong lòng Tiêu Vũ có những xúc cảm khó tả.
Ấm áp, ê ẩm, trướng trướng, ngứa ngứa.
Trên mặt Ngụy Ngọc Lâm thoáng qua ý cười: “Sao lại còn khách sáo với ta như thế chứ.”
“Không phải nàng đã nói sao? Chúng ta là người nhà.” Ngụy Ngọc Lâm cười nói.
Tiêu Vũ gật đầu tỏ vẻ kiên định: “Đúng! Là người nhà!” Khi nói câu này, Tiêu Vũ như đang thuyết phục chính mình vậy.
Cùng lúc đó, trong ám thất bên trong hoàng cung Đan thành.
Hai huynh muội Ô Thạch và Ô Á tuyệt vọng nhìn nam tử trung niên trước mặt.
Khuôn mặt của nam tử này đầy những đường vân đen, như thể có cái gì đó đang động đậy bên trong.
Lúc này hắn ta cười quái dị một tiếng: “Trước đây ta đã luyện nhiều dược nhân, nhưng người có thân phận cao quý như vậy... Vẫn là lần đầu tiên làm.”
Nói rồi hắn ta lấy ra một bình sứ, tự hào nhìn bầy trùng độc bên trong.
Ô Á thấy cảnh này, sắc mặt tái mét.
Ô Thạch trầm giọng nói: “Đừng đụng vào muội muội của ta! Ngươi muốn thế nào cứ để ta tiếp!”
Địch Tông Vu sư... Đúng vậy, người này có tên là Địch Tông Vu sư.
Trên mặt Địch Tông truyền đến một tràn tiếng cười quái dị.
Rồi thích thú nhìn biểu cảm hoảng sợ trên mặt hai huynh muội.
Ô Thạch và Ô Á càng hoảng sợ, Địch Tông lại càng hài lòng.
Nhưng vào lúc này.
Ô Thạch thấy cái túi vải đen bị coi như miếng giẻ rách, bị đá sang góc phòng hơi cựa quậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận