Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 683: Ai Có Thể Đối Xử Tàn Nhẫn Với Những Nữ Nhân Vô Tội Này Như Vậy Chứ!

.



Chương 683: Ai Có Thể Đối Xử Tàn Nhẫn Với Những Nữ Nhân Vô Tội Này Như Vậy Chứ!
Lúc này trên vách đá dựng đứng còn treo rất nhiều người, lúc gió thổi qua, mấy người kia còn đong đưa theo gió một chút.
Sau khi Tiêu Vũ nhìn thấy cảnh tượng này thì vô cùng hoảng sợ.
Đây... đây là người chết sao?
Đúng vậy, Tiêu Vũ đã xác định, ngoại trừ người ở dưới cùng có lẽ còn sống, chắc hẳn những người phía trên đã chết hết, thành xác ướp cả rồi, vì vậy gió thổi lập tức động đậy.
Cho dù Tiêu Vũ hiểu biết sâu rộng.
Nhưng chứng kiến cảnh tượng như vậy, nàng cũng không dám nhìn nhiều, cảm thấy nhìn nhiều thì nhất định buổi tối sẽ mơ thấy ác mộng.
Mặc dù tên Tạ Quảng kia mở miệng ngậm miệng là đòi treo người lên tường thành hong gió.
Nhưng trên thực tế Tạ Quảng chỉ nói cho sướng miệng mà thôi chứ không làm chuyện như vậy thật.
Nói tới Tiêu Vũ.
Đụng phải kẻ địch đáng giết nhất cũng là đào hố chôn người.
Mang người đi hong gió, hơn nữa còn hong gió nhiều người như vậy! Trong lòng phải biến thái cỡ nào chứ!
“Nhìn thấy chưa, đó chính là tường mỹ nhân của trại chủ nhà bọn ta!” Râu Quai Nón có phần kiêu ngạo nói.
Tiêu Vũ nghe xong lời này thì chần chừ một chút: “Cái gì gọi là tường mỹ nhân?”
“Chính là mấy nữ nhân đã đến sơn trại còn chống đối trại chủ. Có điều các ngươi không cần lo lắng, các ngươi rất xinh đẹp còn nghe lời, sẽ không bị treo lên đâu!”
Lúc này Tô Lệ Nương đang vịn khuỷu tay của Tiêu Vũ.
Dường như nàng ấy cũng bị bức tường mỹ nhân kia làm cho chấn động.
Lúc này tay ngọc thon thon của nàng ấy đã hơi dùng sức.
Tiêu Vũ đỡ Tô Lệ Nương ôn hòa nói: “Cô nương đừng lo lắng, mọi chuyện có ta đây.”
Trong lòng Tiêu Vũ cười lạnh một tiếng, nếu mình không giết hết tất cả những kẻ trong sơn trại này thì sẽ không tên là Tiêu Vũ mà tên là Chê Cười!
Ai có thể đối xử tàn nhẫn với những nữ nhân vô tội này như vậy chứ!
Ác ma như vậy, Tiêu Vũ vô cùng muốn diệt trừ trừ chi hậu khoái*!
(*Sau khi diệt trừ sẽ cảm thấy vô cùng sung sướng.)
“Các ngươi nghỉ ngơi trước đi, ngày mai là sinh nhật của trại chủ bọn ta, ta đưa các ngươi đi gặp trại chủ!”
Chuyện này đúng ý Tiêu Vũ.
Nếu đi gặp trại chủ ngay bây giờ.
Làm loạn lên luôn.
Vậy nàng cũng chỉ có thể bỏ Tô Lệ Nương vào trong bao bố rồi đưa vào không gian trước.
Tha thứ cho nàng, cho dù nàng tin tưởng Tô Lệ Nương cũng không dám tùy tiện để lộ không gian của mình.
Không gian là át chủ bài lớn nhất của nàng!
Có điều chắc chắn nàng sẽ không mặc kệ Tô Lệ Nương không lo.
Bởi vì hai người đều rất “ngoan ngoãn”, Tiêu Vũ còn tỏ vẻ nịnh nọt: “Ca ca, ngươi hãy nói thử xem trại chủ thích cái gì, bọn ta cũng tiện chuẩn bị một chút, cần phải làm trại chủ thoáng cái đã vừa ý cô nương bọn ta.”
“Đương nhiên là trại chủ thích xinh đẹp rồi!”
“Yên tâm, cô nương nhà ngươi có dung mạo như vậy, nhất định không thành vấn đề. Mẹ nó, ta chưa từng thấy đại cô nương đẹp như vậy, tuy rằng trông có vẻ đã hai mươi rồi... Hơi lớn tuổi một chút, nhưng dáng vẻ càng thùy mị hơn!”
Tiêu Vũ và Tô Lệ Nương nghe thấy lời này có chút dở khóc dở cười.
Đặc biệt là Tô Lệ Nương.
Người này chê nàng ấy lớn tuổi hả? Người này nói nàng ấy hai mươi!
Tiêu Vũ chỉ cảm thấy không hợp thói thường. Rõ ràng Tô Lệ Nương đã hơn ba mươi rồi, mấy năm qua người phụ hoàng đã chết kia của nàng cũng không nạp phi.
Phi tần nhỏ tuổi nhất chính là Ngọc Tần rồi.
Nghĩ như vậy, hình như người phụ thân hờ này cũng không tệ lắm.
Nhưng mặc kệ hơn hai mươi hay là hơn ba mươi, ở kiếp trước của Tiêu Vũ, tuổi này cũng không lớn.
Hai người được đưa tới trong một ngôi nhà đá.
Vừa tiến vào một cái.
Tiêu Vũ đã nhìn thấy bên trong toàn là những gian phòng nhỏ được ngăn lại, trong mỗi căn phòng đều giam giữ cô nương.
Về phần Tiêu Vũ và Tô Lệ Nương, hai người được phân tới một căn phòng, hơn nữa căn phòng này không khóa lại.
Bọn họ có thể ra khỏi phòng hoạt động, chỉ cần không rời khỏi ngôi nhà này là được.
Chuyện này coi như đãi ngộ tốt của Râu Quai Nón đối với bọn họ.
Nữ nhân bị đưa về chỉ có thể thu xếp ở đây, nếu tự mình mang về dễ khiến người ta hiểu lầm.
Nhưng Râu Quai Nón vẫn muốn nịnh nọt Tiêu Vũ.
Như vậy đợi sau này hai người kia được sủng ái, gã ta cũng có thể nước lên thì thuyền lên.
Tiêu Vũ nhìn thoáng qua.
Nữ nhân ở chỗ này đều mang vẻ mặt đờ đẫn, không dám cầu cứu.
Chắc là lúc bọn họ đến đây đều nhìn thấy bức tường mỹ nhân kia.

Bạn cần đăng nhập để bình luận