Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 204: Cổ Đông Ban Đầu

.



Chương 204: Cổ Đông Ban Đầu
Tiêu Vũ vẻ mặt mờ mịt suy nghĩ một chút.
Nhưng chẳng bao lâu sau Tiêu Vũ đã nói: “Có phải ngươi muốn hợp tác với ta hay không?”
Nói đến đây, Tiêu Vũ lập tức bổ sung thêm: “Ta biết ngay, mặc dù ngươi là con tin nhưng không ngoan ngoãn làm con tin mà luôn có ý mưu phản!”
Tiêu Vũ tiền nhiệm cảm thấy tên Ngụy Ngọc Lâm này có quá nhiều bí mật mới tránh xa hắn.
Đương nhiên, ánh mắt của Tiêu Vũ tiền nhiệm cũng không có gì đặc biệt.
Ngụy Ngọc Lâm có phải hố lửa hay không thì nàng không biết, nhưng nhất định tên Vũ Văn Thành kia chính là một cái hố phân.
Đúng vậy, theo Tiêu Vũ thấy chính là một cái hố phân, nói hố lửa cũng là coi trọng Vũ Văn Thành rồi.
Tiêu Vũ đã tự mình nói: “Ngụy Vương, ngươi muốn hợp tác với ta, vậy cho thấy ánh mắt của ngươi rất tốt! Ngươi hãy giúp đỡ ta, đuổi Vũ Văn lão cẩu kia đi! Sau này ở Đại Ninh triều này, ta bảo vệ ngươi hoành hành!”
Ngụy Ngọc Lâm nghe nàng nói thế thì nở nụ cười: “Công chúa điện hạ thật sự cảm thấy bản thân có thể đuổi tộc Vũ Văn xuống sao?”
Ánh mắt của Tiêu Vũ kiên định: “Có chí ắt làm nên! Tam thiên Việt giáp khả thôn Ngô*!”
(*Nói về câu chuyện Việt Vương Câu Tiễn sau khi thất bại đã nằm gai nếm mật, chỉ dùng ba nghìn binh mã đã diệt được Ngô quốc.)
Ngụy Ngọc Lâm quan sát Tiêu Vũ, phát hiện vẻ mặt của nàng vô cùng kiên định thì bảo: “Ngươi muốn ta tin ngươi thế nào?”
Tiêu Vũ thấy Ngụy Ngọc Lâm thật sự có ý hợp tác với mình thì kéo tay Ngụy Ngọc Lâm: “Nào nào nào, Ngụy huynh, chúng ta ngồi xuống nói chuyện.”
Ánh mắt của Ngụy Ngọc Lâm rơi vào cổ tay. Tay của Tiêu Vũ tóm lấy áo bào màu đen của hắn, được áo bào màu đen làm nền, bàn tay trắng nõn của nàng trắng ngần lạ thường.
Tiêu Vũ nói: “Ngụy huynh, mặc dù giữa hai người chúng ta có chút việc không vui, nhưng đó cũng đã là chuyện quá khứ rồi.
Ta biết ngươi cũng không muốn làm con tin mãi. Nếu đã vậy, chúng ta có chung kẻ thù rồi. Nếu ngươi hợp tác với ta, sau này ngươi không chỉ có thể hoành hành ở Đại Ninh mà ngày sau ta còn có thể xuất binh Đại Ngụy, giúp ngươi giành được giang sơn Ngụy quốc.”
“Sau này Thần Châu đại địa* lớn như vậy để cho ta và ngươi thống trị, ngày sau chúng ta còn có thể liên thủ quét ngang toàn bộ thế giới! Những ngoại quốc phiên bang kia, toàn bộ đều sẽ tới chúc mừng hai nước Ninh Ngụy!” Tiêu Vũ há miệng chính là khoác lác.
(*Thần Châu ý chỉ Trung Quốc, Thần Châu đại địa là cả đất nước Trung Quốc, ở đây có nghĩa là cả hai nước Ninh và Ngụy.)
Những người khác nghe xong chỉ cảm thấy trâu bò tới bay lên trời.
Nhất là Thiết Sơn bên cạnh Ngụy Ngọc Lâm, hắn ta cảm thấy Công chúa cũng biết lừa gạt quá rồi, không đi kể chuyện quả đúng là nhân tài không được trọng dụng.
Bọn bịp bợm trong giang hồ cũng không thể lừa bịp được như Công chúa! Thiết Sơn thầm nghĩ trong lòng, nhất định công tử sẽ không tin Tiêu Vũ.
Nhưng Ngụy Ngọc Lâm đã mở miệng nói: “Chúng ta có thể hợp tác, ngươi muốn hợp tác thế nào?”
Tiêu Vũ nghe thấy thế lập tức tỏ vẻ cao thâm: “Vậy phải xem thử ngươi có thể cung cấp cái gì cho ta trước. Ngươi cũng biết bây giờ ta đang trong giai đoạn đầu của công cuộc gầy dựng sự nghiệp, cái gì cũng thiếu.”
“Có điều chỉ cần ngươi giúp ta, vậy ta sẽ coi như ngươi là cổ đông ban đầu. Ngươi biết cái gì gọi là cổ đông ban đầu không? Dung Phi nương nương, ngươi giải thích với Ngụy Vương một chút đi.” Tiêu Vũ nói xong lập tức gọi Dung Phi.
Gần đây Dung Phi đã được Tiêu Vũ phổ cập một ít khái niệm khoa học.
Dung Phi thấy mình bị điểm danh thì lập tức đứng ra giải thích: “Cổ đông ban đầu chính là người nắm giữ cổ phần công ty trước khi niêm yết lên thị trường. Ta giải thích kỹ cho ngươi, chính là trước khi Công chúa phục quốc thành công thì tính toán công lao cho ngươi, đợi sau này Công chúa phục quốc được rồi, lúc luận công ban thưởng, cho dù ban đầu ngươi chỉ cho Công chúa một đồng tiền giúp đỡ thì sau này luận công ban thưởng cũng sẽ cho ngươi thù lao hậu hĩnh.”
Tiêu Vũ biết tên Ngụy Ngọc Lâm này không đơn giản như vẻ bề ngoài, nhất định trong tay hắn rất có thế lực.
Ngụy Ngọc Lâm nghe thấy thế đã hoàn toàn hiểu rõ, hắn gật đầu nói: “Ta có thể bỏ tiền cho Công chúa.”
Tuy rằng Tiêu Vũ không thiếu tiền nhưng có ai lại chê nhiều tiền cơ chứ, hơn nữa có tiền hay không không quan trọng, quan trọng là thoáng cái có thể biến nàng và Ngụy Ngọc Lâm thành người cùng chung lợi ích, trở thành người trên một chiếc thuyền.

Bạn cần đăng nhập để bình luận