Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 530: Điều Tra Cho Ta

.



Chương 530: Điều Tra Cho Ta
Tạ Vũ cảnh giác tìm kiếm, nhưng cũng không tìm thấy gì cả.
Tạ Vũ nằm xuống và bắt đầu chuẩn bị nghỉ ngơi.
Ai ngờ lúc hắn ta ngẩng đầu lên... Thì lập tức nhìn thấy thứ gì đó bất thường ở đầu giường.
Tạ Vũ ngay lập tức nhảy lên và dùng một tay kéo lấy một mảnh vải xuống, bên trong mảnh vải có một vật cứng, hình chữ nhật, dài bằng ngón tay.
Đây là thứ mà Tạ Vũ chưa từng thấy bao giờ.
Tạ Vũ nghiên cứu nó cẩn thận một lát, sau khi tách mọi thứ ra cũng không phát hiện ra đó là gì.
Tạ Vũ suy nghĩ một lúc rồi đặt thứ này lại chỗ cũ.
Thứ này đã để ở phòng của Tạ Vũ hai ngày, Tiêu Vũ cũng muốn đến lấy lại.
Thế là nghe nói Tạ Vũ đi ra ngoài làm việc, Tiêu Vũ lại lẻn vào.
Ai ngờ lúc Tiêu Vũ đang định gỡ camera xuống, nàng lại phát hiện ra có người đang đi tới bên ngoài lều.
Tiêu Vũ giật mình, nhanh chóng lắc mình bước vào không gian.
Sau đó Tạ Vũ bước vào với vẻ mặt bình tĩnh.
Sau khi Tạ Vũ bước vào, hắn ta nhìn xung quanh nhưng cũng không tìm thấy ai, sau đó Tạ Vũ đi đến giường nhìn vào camera kia.
Tiêu Vũ đổ mồ hôi lạnh.
Việc nàng sử dụng camera để theo dõi mọi người chưa bao giờ bị phát hiện, Tạ Vũ này rốt cuộc là ai! Vậy mà hắn ta đã sớm phát hiện ra chiếc camera của nàng và bây giờ hắn ta đang dùng nó để dụ rắn ra khỏi hang.
Nếu không phải mình còn có không gian thì bây giờ đã như ba ba trong rọ rồi!
Nghĩ đến đây, Tiêu Vũ nhìn Tạ Vũ xuyên qua không gian.
Tạ Vũ dường như đã nhận ra có người đang nhìn mình, lập tức hét lớn: “Người nào?”
Tiêu Vũ rất kinh ngạc.
Vậy mà Tạ Vũ có thể biết có ai đó đang nhìn mình.
Người có ngũ quan nhạy bén như Thẩm Hàn Thu thế mà trước đó nàng gần như không bị Thẩm Hàn Thu phát hiện.
Tạ Vũ này... Rốt cuộc có lai lịch gì? Xem ra cũng không phải người thường rồi!
“Tham tướng.” Bên ngoài có người lên tiếng.
Tạ Vũ nói: “Không có gì đáng ngại.”
Từ đầu đến cuối người bên ngoài cũng không dám bước vào.
Về phần Tạ Vũ, hắn ta cười khẩy một tiếng: “Điều tra cho ta! Lúc này có ai không ở nơi đáng lẽ phải ở của mình!”
Đây là doanh trại quân đội, người ngoài không được vào.
Những người không thể nói được hành tung của mình vào lúc này có thể có vấn đề.
Tất nhiên, Tạ Vũ cũng biết rằng việc điều tra như vậy sẽ giống như mò kim đáy bể, nhưng nếu người không vững tâm biết rằng có người đang tìm mình thì rất có thể sẽ lộ sơ hở.
Nghe nói Tạ Vũ muốn tìm người, Tiêu Vũ có chút căng thẳng, nàng vội vàng khống chế dịch chuyển không gian, nhưng liên tục dịch chuyển hai lần thì nơi dịch chuyển cũng không quá thích hợp.
Một lần là dịch chuyển đến nóc lều của người khác.
Về phần lần thứ hai...
Đi thẳng lên mặt của người trong lều lớn khác.
Cho đến lần thứ ba.
Tiêu Vũ đã có chút mệt mỏi.
Lúc này mới dịch chuyển đến bên cạnh nhà xí.
Theo lý mà nói, Tiêu Vũ hẳn là có thể lừa dối trót lọt giống như lần trước, nhưng vấn đề là, nơi nàng dịch chuyển lần này không phải cạnh nhà xí nữ mà là cạnh nhà xí nam...
Thế thì điều này hơi xấu hổ một chút.
Nhưng Tiêu Vũ biết, nếu nàng không đi ra nữa thì sẽ rất khó giải thích.
Thế là nàng bước thẳng ra khỏi bụi cây cạnh nhà xí.
Khi nàng vừa bước ra như thế này, cách đó không xa có mấy người đang làm “công đức” bừa bãi lập tức hoảng sợ, vô thức vội vàng kéo quần lên.
Sau đó có người bất mãn nói: “Đây không phải là cô nương xấu xí ở nhà bếp sao? Ngươi tới đây làm gì?”
“Nàng ta xấu xí như thế nhất định là không thể gả đi rồi? Chắc không phải là đang nhớ thương ai trong đám huynh đệ đó chứ?”
Mọi người nghe được lời này, nhất thời cảm thấy thật kinh khủng.
Không ai muốn cưới một nữ dạ xoa như vậy về cả!
Tiêu Vũ nghe thấy cuộc trò chuyện của mọi người nhưng cũng không quan tâm.
Dù họ có nói gì đi chăng nữa thì việc của Tiêu Bát cũng không liên quan gì đến Tiêu Vũ cả.
Khoác mã giáp lên người, nàng có thể tỏa ra khí chết lục thân không nhận, yêu ai thì yêu!
Khuôn mặt và những thứ khác không quan trọng chút nào.
Tiêu Vũ không nói gì, nàng chỉ muốn rời khỏi khu vực này.
Ai ngờ vào lúc này lại bị một người anh tuấn chặn lại: “Tiêu cô nương, ta… ta là Hòa Phong.”
Tiêu Vũ có chút khó hiểu, ngăn cản nàng có vấn đề gì sao?
“Ta, ta nguyện ý lấy cô nương!” Hòa Phong kiên định nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận