Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 1047: Cổ phần nước ngoài

Một lúc sau, Thẩm Đống đi vào và hỏi: “Sao thế?”
Lưu Đông lấy ra một tấm thẻ rồi nói: "Đống ca, ngươi cảm thấy chuyện này nên xử lý như thế nào?"
Thẩm Đống cầm lấy tấm thẻ, nhìn qua một lượt thì không giấu nổi sự vui vẻ, chỉ thấy trên đó viết: "Cao hơn mười nghìn đô la so với mức giá cao nhất mà bọn họ trả."
Tên ở phía sau ghi là Lý Siêu Nhân.
Thẩm Đống cười nói: "Nhìn thấy chưa? Đây là trí thông minh của người giàu có nhất đảo Hồng Kông. Giá cao nhất là bao nhiêu?"
Lưu Đông: "105 triệu đô la Mỹ của tập đoàn tài chính Ưng Tương, cao hơn nhiều so với dự đoán của ta."
Thẩm Đống nói: “Vậy giao cho Lý Siêu Nhân với giá 105,01 triệu đô la Mỹ.”
Lưu Đông gật đầu nói: "Được."
Sau khi xếp hạng và thống kê xong, Lưu Đông lập tức đưa ra thông báo.
"Người trả giá cao nhất là Lý tiên sinh, người đã đưa ra mức giá 105,01 triệu đô la Mỹ."
Một trong những đại diện của Tập đoàn tài chính Ưng Tương tức giận hét lên: "Các người đang gian lận."
Lưu Đông đã sớm đoán được chuyện này sẽ xảy ra, thái độ rất ôn hòa nói: "Vị tiên sinh này, sao ngài lại nói như vậy?"
Người đại diện cho biết: "Bởi vì giá của chúng tôi là 105 triệu USD. Ta không tin ngài Lý sẽ chỉ trả nhiều hơn chúng tôi 10.000 USD. Điều này thật không hợp lý".
Mọi người vừa nghe vậy thì lập tức quay ra bàn tán.
“Hơn 10.000 USD, quả thật là trùng hợp.”
“Lẽ nào ngân hàng Hằng Sinh thực sự gian lận?”
“Hình như mối quan hệ giữa anh Thẩm và anh Lý không tốt lắm, căn bản không thể vì hắn ta mà gian lận.”
"Cái quái gì đang diễn ra vậy?"
...
Mọi người đều nhìn về phía Lưu Đông đang đứng trên sân khấu.
Lưu Đông nhặt tấm thẻ đấu giá của Lý Siêu Nhân lên và nói: “Thẻ của Lý tiên sinh không có số cụ thể, chỉ viết một câu, nhiều hơn mức giá cao nhất là 10.000 đô la Mỹ. Vị đại diện của tập đoàn tài chính Ưng Tương ra giá cao nhất là 105 triệu đô la Mỹ nên giá của ngài Lý sẽ là 105,01 triệu đô la Mỹ ”.
" Chết tiệt."
"Còn có thể chơi như thế này."
"Lý tiên sinh này thật thông minh."
"Dù không muốn phục thì ta cũng phải phục Lý tiên sinh."
...
Đại diện của tập đoàn tài chính Ưng Tương há hốc miệng, chết lặng trước thủ đoạn của Lý Siêu Nhân.
Lưu Đông nói tiếp: “Cao thứ hai là Tập đoàn đầu tư Arca, với mức giá 105 triệu USD”.
“Vị trí thứ ba là Hoắc Ưng Đông lão tiên sinh, với 103 triệu đô la Mỹ”.
"Vị trí thứ tư là Lý Triệu Sơn tiên sinh, với 100.1 triệu USD."
“Bây giờ tôi xin hỏi ba vị tiên sinh, liệu có đồng ý mua số cổ phần tương ứng với mức giá 105,01 triệu đô la Mỹ hay không.”
Đại diện Tập đoàn đầu tư Arca nói: “Đồng ý”.
Hoắc Ưng Đông và Lý Triệu Sơn đồng thanh nói: "Đồng ý."
Lưu Đông cười nói: “Xin chân thành cảm ơn bốn vị tiên sinh đã tin tưởng Ngân hàng Hằng Sinh của chúng tôi. Xin vui lòng ở lại một lát, chúng ta đến phòng tiếp tân ký hợp đồng. Đồng thời, tôi xin cảm ơn sự hiện diện của mọi người một lần nữa. Tôi xin thông báo cuộc đấu giá này đến đây là kết thúc."
Để bày tỏ lòng biết ơn với mọi người, Thẩm Đống đích thân tiễn nhóm phú hào này xuống dưới lầu.
Mãi đến khi mọi người đều lên xe rời đi, Thẩm Đống mới trở lại phòng tiếp khách của khách sạn.
Lý Siêu Nhân nói: "Thẩm tiên sinh, khách sạn Đằng Phi của ngươi thực sự được xây dựng rất tốt."
Thẩm Đống cười nói: “Lý tiên sinh, tiên sinh quá khen rồi. So với những khách sạn năm sao khác, khách sạn Đằng Phi còn kém xa. Dù sao thì nền tảng của khách sạn là hộp đêm cỡ lớn và vừa, cho dù làm thế nào thì cũng không thể cạnh tranh được với những khách sạn lớn đó.”
Lý Siêu Nhân nói: “Còn khách sạn Đằng Phi ở nội địa thì sao? Xem ra quy mô của chúng còn lớn hơn những khách sạn có thương hiệu lớn kia.”
Thẩm Đống nói: “Nguyên nhân chính là bởi vì giá đất ở nội địa rẻ hơn. Đối với cùng một khách sạn có cùng diện tích thì số tiền xây dựng một khách sạn trên đảo Hồng Kông có thể dùng để xây ba khách sạn trong nội địa. Chi phí vận hành kinh doanh và phục vụ của khách sạn thấp hơn 60% so với khách sạn ở đảo Hồng Kông. Nếu so sánh cả hai, đương nhiên ta sẽ chọn nội địa.”
Lý Triệu Sơn nói: “Thẩm tiên sinh, ngươi mới chỉ tính tiền vốn, hình như chưa có tính đến lợi nhuận.”
Thẩm Đống nói: “Lợi nhuận có lẽ là bằng với ở đảo Hồng Kông.”
Lý Triệu Sơn hô lên: “Điều này là không thể.”
Thẩm Đống nói: “Lý tổng, trên đảo Hồng Kông có bao nhiêu khách sạn, có lẽ ngươi biết rõ hơn ta. Tỷ lệ thuê phòng bình quân của khách sạn Đằng Phi không hề thấp, hầu như đều trên mức 60%. Tuy nhiên do cạnh tranh nên toàn bộ giá cả đều đã được giảm. Ở nội địa thì khác. Các thành phố lớn hạng nhất và hạng hai đang thiếu các khách sạn cao cấp mang tính biểu tượng. Chỉ cần chúng được hoàn thành và đi vào hoạt động thì tỷ lệ vào thuê ít nhất sẽ đạt 80% trở lên. Cho dù giá phòng thấp hơn 30% so với Hồng Kông nhưng tỷ suất lợi nhuận vẫn sẽ không kém hơn đảo Hồng Kông.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận