Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 232: Thẩm Đống vs tám đại cao thủ (1)

Chương 232: Thẩm Đống vs tám đại cao thủ (1)
Thẩm Đống lạnh lùng nói: “Ai dám cản đường ta thì chết.”
Nói xong, hắn dẫn theo thuộc hạ tiến thẳng vào bên trong đám người Hồng Thái, nhắm thẳng mục tiêu vào Thái Tử.
Cái gì gọi là vượt mọi chông gai?
Cái gì gọi là rẽ gió vượt sóng?
Cái gì gọi là không thể ngăn cản?
Thẩm Đống đã dẫn theo một ngàn huynh đệ để thể hiện đầy đủ ý nghĩa của những câu thành ngữ đó cho mọi người biết.
Nơi mà bọn họ đi qua, không có bất kỳ ai dám đứng ra ngăn cản.
Đặt biệt là người dẫn đầu Thẩm Đống, một đao vung ra là càn quét một vùng.
Những người khác cũng mạnh mẽ một cách khó tin.
Vốn dĩ thân phận của bọn họ là quân nhân xuất ngũ, dù là xét trên phương diện tố chất cơ thể hay sự phối hợp ăn ý thì đều vượt xa đám côn đồ lưu manh của Hồng Thái.
Càng đáng sợ hơn chính là họ đều mặc quần áo chống đâm, ngươi chém ta một đem thì ta không sao, ta chém ngươi một đao thì ngươi đi chết đi.
Sự chênh lệch quá lớn, căn bản không đánh lại được.
Theo sát sau đó là chín trăm ngươi, tuy rằng không có quần áo chống đâm nhưng đều được huấn luyện đặc biệt.
Bọn họ ba người một nhóm, năm người một nhóm, phối hợp với nhau rất ăn ý, giết đám tiểu đệ của Hồng Thái với thế như chẻ tre.
Gần năm phút sau, Thẩm Đống đã xuyên thủng một nửa phòng tuyến của Hồng Thái, cách Thái Tử chỉ còn khoảng mười mét.
“Mẹ kiếp, tên này mạnh quá.”
A Tín đứng ở một nơi cao, bỏ kính viễn vọng trong tay xuống, nói với giọng điệu khó có thể tin.
Mới nãy Thẩm Đống dùng một đao chém chết một vị đường chủ, ánh đao sắc lạnh ấy khiến cho đôi mắt hắn không bắt được.
Vẻ mặt A Quỷ cực kỳ ngưng trọng, nói: “Công phu của Thẩm Đống là thiên hạ vô sống, chúng ta tuyệt đối không được để cho hắn tiếp cận.”
A Lai nhín mày nói: “Chúng ta trà trộn vào đám đông, nhân cơ hội dùng súng bắn hắn.”
Phì tử nói: “Lai ca, vậy là trái quy củ. Khi các xã đoàn đánh nhau, một khi dùng súng thì không chỉ bị các xã đoàn khác cười nhại mà cảnh sát cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Đến lúc đó, Hồng Thái sẽ gặp rắc rối lớn.”
A Quỷ suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Khi nào thì con người hạ thấp tính cảnh giác nhất?”
A Lai trả lời không hề do dự: “Khi hài lòng đắc ý.”
A Quỷ nói: “Chúng ta đi tìm Thái Tử. Chờ khi Thẩm Đống xông đến trước mặt hắn ta thì chúng ta sẽ nổ súng. Còn về chuyện có mang đến phiền phức cho Hồng Thái hay không thì chúng ta không cần bận tâm.”
Mike nói: “Chúng ta cứu mạng Thái Tử, dù Hồng Thái có gặp rắc rối đi chăng nữa thì cũng nên cảm ơn chúng ta.”
A Quỷ nói: “Mọi người phải cẩn thận, chúng ta đi.”
Năm người đi từ trên lầu xuống, tìm gặp Thái Tử.
Tên này thấy Thẩm Đống tắm trong biển máu thì bị dọa sợ, đang dần lui về phía sau.
“Thái Tử, ta là A Quỷ.”
“A Quỷ, thật tốt quá, cuối cùng thì ngươi cũng đã tới rồi. Mau, mau giết Thẩm Đống nhanh đi, hắn chính là ma quỷ.”
Đối với việc Hồng Văn phái người đến ám sát Thẩm Đống, Thái Tử cũng biết rõ.
Nhìn thấy A Quỷ thì cả người đều nhẹ nhõm được phần nào.
“Chút nữa khi hắn giết đến thì chúng ta sẽ bất ngờ dùng súng để giết hắn. Nhưng mà nếu làm như vậy thì có thể mang đến rắc rối cho các ngươi.” A Quỷ nói.
Thái Tử nói: “Sao cũng được. Chỉ cần có thể giết được Thẩm Đống thì có rắc rối gì ta sẽ gánh chịu hết.”
A Quỷ gật đầu, nói: “Được rồi. Chờ khi Thẩm Đống giết đến thì ngươi hãy lập tức chạy đến một nơi trống trải, đã hiểu chưa?”
Thái Tử: “Hiểu rồi.”
Được sự hỗ trợ của Thái Tử, năm người A Quỷ, A Lai, A Tín, Mike và Phì tử liền tìm một vị trí thích hợp để ẩn nấp.
Lúc Thẩm Đống đang đại sát tứ phương thì đám người Thiên Dưỡng Sinh, Phong Vu Tu, A Huy đang chỉ huy các huynh đệ cầm chân Đông Tinh và Trung Nghĩa Tín.
Họ cũng giống như Thẩm Đống, chủ lực là một trăm quân nhân xuất ngũ mặt quần áo chống đâm, còn có chín trăm tiểu đệ phụ trách hỗ trợ.
Tuy rằng nhân số bên Đông Tinh và Trung Nghĩa Tín nhiều hơn gấp mấy lần so với bọn hắn, nhưng họ có thể chiến đấu với mấy trăm người.
Muốn xuyên thủ lớp phòng ngự của đám người Thiên Dưỡng Sinh trong một khoảng thời gian ngắn là điều không thể.
Chiến đấu được vài phút, Liên Hạo Đông mới phát hiện ra manh mối, hô lớn: “Các huynh đệ, bọn họ mặc quần áo chống đâm, tất cả mọi người nhắm vào đầu mà chém.”
Hoàng Mi phun một ngụm nước bọt, mắng: “Mẹ kiếp, Thẩm Đống lấy đâu ra nhiều quần áo chống đâm như vậy chứ?”
Tư Đồ Hạo Nam nói: “Đừng nhiều lời nữa. Bắt giặc thì phải bắt vua trước, Thẩm Đống đang đánh với Hồng Thái, chúng ta đi tìm hắn.”
Thiên Hồng là một người cuồng võ, cũng là kẻ hiếu chiến nhất, nói: “Vậy còn chờ cái gì nữa, đi.”
Cao thủ từ ba xã đoàn lớn tạo thành một nhóm tám người, từ mặt bên vòng ra mặt sau của Hồng Thái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận