Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 60: Em vợ bị tóm (1)

Chương 60: Em vợ bị tóm (1)
Mấy ngày nay, Thẩm Đống vẫn đang bận xử lý chuyện của công ty taxi.
Mặc dù George là người tham lam, nhưng trong công việc vẫn rất đáng tin.
Chỉ trong thời gian năm ngày, ông ta liền đưa 250 tờ giấy đăng ký biển số xe bán cho Thẩm Đống, khiến cho xã hội bên ngoài vô cùng bất mãn.
Sau khi có được biển số xe, Thẩm Đống lập tức thuê một cái văn phòng, thành lập một công ty taxi, đặt tên là Đằng Phi.
Giám đốc điều hành công ty taxi Đằng Phi là một CEO tên là Trịnh Viễn Phi, là người mà Thẩm Đống thông qua công ty Headhunter mời đến.
Người này đã hơn bốn mươi tuổi, đặc điểm lớn nhất chính là một chữ "Ổn" .
Sau khi Trịnh Viễn Phi nhận chức,việc đầu tiên ông làm là ký hợp đồng cùng nữ vương quỹ từ thiện, nói rằng hàng năm sẽ đem lợi nhuận của công ty taxi Đằng Phi quyên góp 20% cho tổ chức từ thiện.
Có một điều khoản rất quan trọng trong bản hợp đồng, đó là hợp đồng có hiệu lực cho đến khi quỹ từ thiện của nữ vương ngừng hoạt động mới thôi.
Thẩm Đống nhớ mang máng, hình như 1 năm sau quỹ từ thiện của nữ vương sẽ ngừng hoạt động.
Công ty taxi được thành lập, Trịnh Viễn Phi bắt đầu cho thuê biển số xe.
Vô số người muốn lái thuê ở Hồng Kông đã dồn dập đến đây báo danh.
Sau khi biết được mỗi tháng công ty cần cắt giảm hai vạn đô la Hồng Kông, rất nhiều không có hiểu biết gì trong nghề đã nhanh chóng rút lui.
Nhưng cũng đã có nhiều người ký hợp đồng với công ty taxi Đằng Phi.
Bọn họ rất rõ ràng, chỉ cần mình có thể chăm chỉ chịu khó một chút, mỗi tháng có thể kiếm 40 ngàn đô la Hồng Kông là không thành vấn đề.
Sau khi trừ đi tiền hoa hồng và tiền xăng họ có thể kiếm được 10 ngàn đô la Hồng Kông.
Phải biết rằng, ở thời điểm hiện tại, một người công nhân chỉ có thể kiếm được ba ngàn mà thôi.
250 biển số xe đã được cho thuê hết sạch chỉ trong vòng chưa đầy hai ngày.
Công ty taxi Đằng Phi cũng kiếm được khoản thuê đầu tiên lên đến 750 vạn đô la Hồng Kông.
Trong thời gian rảnh rỗi khi ở công ty taxi Đằng Phi, Thẩm Đống thường thường mời Lý Hân Hân đi ăn cơm và xem phim.
Có lúc, còn dẫn cô đi đến viện mồ côi cùng viện dưỡng lão làm công nhân tình nguyện.
Lý Hân Hân cũng đương nhiên trở thành bạn gái của Thẩm Đống.
Chỉ có điều mỗi ngày người ngủ bên cạnh Thẩm Đống hàng đêm không phải cô, mà là Thu Đề.
...
Trưa hôm nay, khi Thẩm Đống đang dùng cơm, đột nhiên nhận được cuộc điện thoại của Lý Hân Hân.
"Hân Hân, hôm qua chúng ta mới gặp mặt, hôm nay cô đã nhớ đến ta rồi à?"
Lý Hân Hân khóc ròng nói: "Đống ca, ngươi mau tới đây đi, bọn họ muốn bắt đệ đệ của ta."
Thẩm Đống cau mày nói: "Ai muốn bắt đệ đệ của cô ? Cô đang ở đâu?"
Lý Hân Hân nói ra địa chỉ: "Đệ đệ ta không có tiền đồ, hắn đi vay mượn lãi suất cao để đánh bạc, thua hơn 60 vạn. Bọn họ. . ."
Cô còn chưa kịp nói xong, điện thoại di động của cô liền bị người khác cướp mất.
"Không phải hơn 60 vạn, là 130 vạn."
"Nếu như ngươi không mang theo tiền đến đây, ta sẽ đem bạn gái của ngươi đến Bắc Giác để đóng phim."
"Mẹ kiếp, phải nói là ngươi rất may mắn đấy, bạn gái của ngươi quả thực quá xinh đẹp, lại còn là một giáo viên nữa."
"Nếu như quay phim, nhất định có thể nổi tiếng."
Trong con mắt của Thẩm Đống hiện lên một tia sát khí, nói: "130 vạn không thành vấn đề, ta lập tức đến ngay. Ngươi nghe kỹ cho ta, nếu như ngươi dám động vào một sợi tóc của bạn gái ta, thì 130 vạn sẽ dùng để mua lại cái mạng của ngươi."
Nói xong, Thẩm Đống trực tiếp cúp điện thoại.
"A Kiệt, A Sinh, dẫn theo vài người đi cùng ta một chuyến."
"Vâng, Đống ca."
Theo như địa chỉ mà Lý Hân Hân nói, Thẩm Đống đi đến một góc phía đông Thuyên Môn.
Nơi đây có hơi hoang tàn, có thể thấy điều kiện gia đình nhà Lý Hân Hân cũng không được tốt cho lắm.
Xe dừng lại ở căn nhà số 6.
Thẩm Đống để tiểu đệ ở trong xe chờ, còn mình dẫn theo Lý Kiệt cùng Thiên Dưỡng Sinh đi đến trước cửa nhà Lý Hân Hân.
Nghe được tiếng chuông cửa, một tên xã hội đen với mái tóc nhuộm đủ các loại màu sắc đi ra mở cửa.
"Ngươi chính là bạn trai của Lý Hân Hân?"
"Cút ngay."
Thẩm Đống căn bản không để ý đến hắn ta, trực tiếp đấy hắn ta sang một bên.
Liếc nhìn xung quanh, chỉ thấy Lý Hân Hân cùng với một người phụ nữ trung niên đứng ở phía trước cửa sổ.
Một thanh niên khoảng hai mươi tuổi đang nằm ở trên sàn nhà với đầy máu me trên mặt.
Có sáu bảy tên xã hội đen đang ngồi trên ghế sofa, trông bọn chúng rất là hung hăng.
"Đống ca."
Nhìn thấy Thẩm Đống, trên mặt Lý Hân Hân lộ ra vẻ vui mừng.
Thẩm Đống đi tới trước mặt cô, nói: "Hân Hân, cô không xảy ra chuyện gì chứ?"
Lý Hân Hân lắc đầu một cái, nói: "Ta không làm sao. Lão công, đây là mẹ ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận