Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 803: Thánh đánh cược tới thăm (2)

Thẩm Đống suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Như thế lửa đổ thêm dầu. Không thể không thừa nhận là các sòng bạc ở Hào Giang hoạt động vô cùng tốt.”
Nghe được câu hỏi của Đổng Hán, Thẩm Đống lập tức đoán được ông ta muốn mở thuyền đánh bạc, kiếm tiền chỉ là phụ, quan trọng nhất là muốn công kích sòng bạc của Hà Hồng Thịnh, xả được cơn giận trong lòng.
Chỉ là hắn không ngờ đến việc ông ta sẽ đến tìm mình.
Đổng Hán nói: “Nếu ta muốn đánh bại Hà Hồng Thịnh trong lĩnh vực bài bạc thì ngài cảm thấy có khả năng không?”
Thẩm Đống cười nói: “Ở đại lục thì chắc chắn không thể nào. Đổng lão tiên sinh, có phải ngài chuẩn bị làm một con thuyền đánh bạc để tái chiến một trận với Hà Hồng Thịnh đúng không?”
Sắc mặt Đổng Hán biến đổi, nói: “Thẩm tiên sinh, ngài đã điều tra ta?”
Thẩm Đống lắc đầu: “Đoán.”
Đổng Hán giơ ngón cái lên nói: “Ta chỉ hỏi một vấn đề mà ngài đã có thể nhanh chóng đoán ra được việc ta sẽ làm tiếp theo, thật là quá lợi hại. Khó trách ngài còn trẻ như thế mà đã xây dựng nên một cơ nghiệp lớn như vậy.”
Thẩm Đống cười nói: “Đổng lão tiên sinh quá khen. Nói thật, đến bây giờ ta vẫn không đoán được mục đích ngài tìm ta là gì.”
Đổng Hán trực tiếp nói ra hai chữ: “Hợp tác.”
Ánh mắt Thẩm Đống chợt lóe, hỏi: “Hợp tác như thế nào?”
Đổng Hán: “Ta muốn mời ngài mua cổ phần của công ty giải trí Phương Đông, chúng ta sẽ hợp tác kinh doanh thuyền đánh bạc.”
Thẩm Đống cười: “Đổng lão tiên sinh, ta muốn hỏi ngài một vấn đề. Ngài làm thuyền đánh bạc là vì muốn kiếm tiền hay muốn thắng Hà Hồng Thịnh?”
Đổng Hán trầm mặc một lát rồi cười khổ, nói: “Thẩm tiên sinh nhìn người thật chuẩn. Ta cũng đã già rồi, để ý đến mấy vật ngoài thân như tiền bạc làm gì nữa chứ. Điều mà ta muốn là trước khi chết có thể thắng Hà Hồng Thịnh một lần, cho ông ta biết sự lợi hại của Đổng Hán này.”
Thẩm Đống nói: “Chắc chắn có rất nhiều ông chủ muốn hợp tác với ngài, ta không hiểu vì sao ngài lại lựa chọn hợp tác với ta?”
Đổng Hán nói: “Ta nhìn trúng khả năng uy hiếp của ngài đối với các xã đoàn lớn ở đảo Hồng Kông. 80% quyền quản lý trong các sòng bạc ở Hào Giang đều nằm trong tay các xã đoàn lớn, Hà Hồng Thịnh đã trói chặt bọn họ về phe mình. Nếu ta làm ra mấy con thuyền đánh bạc để kéo khách của đối phương về bên mình thì chỉ sợ chưa cần Hà Hồng Thịnh ra tay, các xã đoàn lớn lớn đó đã đến gây rắc rối cho ta rồi.”
Thẩm Đống bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Thì ra là thế. Đáng tiếc có lẽ khiến ngài phải thất vọng rồi, ta không hề có hứng thú gì với ngành bài bạc ở Hào Giang.”
Đổng Hán nhìn Thẩm Đống với ánh mắt nóng rực: “Thẩm tiên sinh, dựa theo kế hoạch của ta thì một khi hai con thuyền đánh bạc Phương Đông và Chiến Thần khai trương, lợi nhuận mang lại mỗi tháng ít nhất có thể đạt đến 30 triệu đô la Mỹ trở lên. Ngài thật sự không muốn tham gia vào sao?”
Thẩm Đống lắc đầu nói: “Đổng lão tiên sinh, nếu ta muốn kinh doanh thuyền đánh bạc thì hai năm trước đã liên hệ với các xã đoàn lớn trên đảo Hồng Kông để thành lập công ty cá độ rồi, cần gì phải chờ cho đến bây giờ cơ chứ.”
Đổng Hán nhướng mày nói: “Khó trách ngài có thể nhanh chóng đoán ra được ta muốn kinh doanh thuyền đánh bạc? Hóa ra lúc trước ngài cũng đã từng có ý tưởng như vậy. Nhưng vì sao ngài không làm?”
Thẩm Đống cười nói: “Làm thuyền đánh bạc cũng được, mở sòng bạc cũng thế, đều không tránh được phải giao tiếp với các xã đoàn. Ta không sợ bọn họ, nhưng mà ta ghét phiền toái. Và quan trọng nhất chính là ta không có thời gian và sức lực để làm chuyện đó, bởi vì ta chỉ muốn dốc toàn tâm toàn ý để phát triển tập đoàn Đằng Phi mà thôi. Hiện giờ tập đoàn Đằng Phi đã đi vào quỹ đạo ổn định, tiếp theo ta sẽ tập trung trọng tâm vào thực nghiệp(). Suy cho cùng thì rốt cuộc chỉ có thực nghiệp mới khiến cho đất nước phát triển bền vững được.”
(
) 实业: Cách nói cũ của ngành công thương nghiệp
Nếu người khác nói ra câu: Thực nghiệp làm đất nước hưng thịnh thì có lẽ Đổng Hán đã khịt mũi coi thường.
Nhưng nếu là từ trong miệng Thẩm Đống nói ra thì Đổng Hán lại cảm thấy rất kính nể.
Uổng cho ông ta đã sống hơn 70 năm mà ánh mắt, suy nghĩ và tầm nhìn lại không bằng chàng trai chưa đến 30 tuổi trước mắt này. Điều này khiến cho trong lòng Đổng Hán sinh ra một tia hổ thẹn.
“Thẩm tiên sinh có chí hướng cao xa, Đổng Hán ta bội phục.”
Thẩm Đống mỉm cười nói: “Chỉ cần ngài không chê cười ta là được rồi.”
Đổng Hán nói: “Nếu Thẩm tiên sinh đã không có hứng thú với kinh doanh thuyền đánh bạc vậy ta đây xin cáo từ.”
Thẩm Đống nói: “Không cần vội. Đổng lão tiên sinh, ngài có nghĩ đến việc hợp tác với các xã đoàn trên đảo Hồng Kông không?”
Đổng Hán sửng sốt nói: “Hợp tác với các xã đoàn? Thẩm tiên sinh, ngài đang nói đùa sao? Bọn họ đã về phe Hà Hồng Thịnh hết rồi, sao có thể hợp tác với ta được?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận