Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 699: Quán cơm Đàm gia (2)

Sở Kiên Cường cười ha ha, nói: "Nói rất hay."
Một giờ sau, xe dừng ở một tứ hợp viện bên cạnh đường vành đai 2.
Từ trong xe đi ra, Sở Kiên Cường giới thiệu: "A Đống, đừng nhìn tứ hợp viện này không quá nổi bật, nhưng đây thực sự là nhà hàng Đàm gia nổi tiếng nhất Yến Đô. Hôm nay, chúng ta sử dụng đặc quyền một lần, bao trọn nhà hàng này. Đợi lát nữa, ngươi nhất định phải nếm thử thật kỹ."
Thẩm Đống gật đầu, nói: "Có lòng rồi."
Đi vào cửa chính, Thẩm Đống phát hiện tứ hợp viện này vô cùng lớn, chừng hơn mười phòng.
Một đám người đang cãi nhau trong sân.
"Đàm sư phụ, ngươi có ý gì? Một tuần trước ta đã đặt một bàn ở đây, sao hôm nay lại không có?"
Người hỏi là một người trẻ tuổi, ước chừng hơn hai mươi tuổi, bề ngoài rất đẹp trai, đang cãi nhau với một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi.
Sau lưng hắn là một đám "người thành công" mặc âu phục mang giày da, tướng mạo khác nhau, điều duy nhất giống nhau chính là vẻ mặt tràn đầy kiêu căng, tự mãn.
Người đàn ông trung niên nói: "Sở đại thiếu, ta đã nói rất nhiều lần, hôm nay tất cả phòng đều bị chính phủ đặt trước, ta thật sự là không có cách nào giành ra một bàn cho các ngươi."
"Ngươi dọa ai vậy? Bộ phận chính phủ nào sẽ lại nghênh đón khách quý ở chỗ ngươi?"
Người trẻ tuổi tên Sở đại thiếu nói một câu, sau đó chỉ vào một người đàn ông ở giữa, nói: "Đàm sư phụ, ta nói cho ngươi biết, vị này là Hồ Tuyển tiên sinh, là tổng giám đốc công ty quần áo Đằng Phi ở Hồng Kông, xưởng dệt số 2 Yến Đô chúng ta đang cùng hắn đàm phán hợp tác một dự án vô cùng quan trọng. Nếu bởi vì ngươi chiêu đãi không chu toàn, dẫn đến lần hợp tác này xong đời, mấy ngàn nhân viên xưởng dệt của chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Nghe được cái tên công ty quần áo Đằng Phi, Thẩm Đống vẫy tay với Trần Vĩnh Nhân, nhẹ giọng hỏi: "Công ty quần áo Đằng Phi chúng ta ngoài ngươi ra có mấy tổng giảm đốc?"
Trần Vĩnh Nhân vội vàng nói: "Đống ca, tổng giám đốc công ty quần áo chúng ta chỉ có một mình ta, trong mười mấy nhân viên cấp cao không có người nào họ Hồ cả, tuy trong mười mấy nhân viên cấp trung có một người, nhưng tên cậu ta là Hồ Quảng Sinh."
Sở Kiên Cường biến sắc, nói: "Tổng giám đốc Trần, ý của ngươi là người này căn bản không phải tổng giám đốc Đằng Phí?"
Trần Vĩnh Nhân nói: "Hồng Kông không thể có công ty quần áo Đằng Phi thứ hai."
Sở Kiên Cường gật đầu, nói: "Hiểu rồi."
Xuyên qua đám người, Sở Kiên Cường đi sau lưng Sở đại thiếu đang lảm nhảm, nhấc chân đạp hắn một đạp ngã lăn trên đất.
"Con mẹ nó?"
"Ai dám đạp ông đây?"
Sở đại thiếu đứng lên, quay đầu nhìn Sở Kiên Cường, không khỏi sửng sốt, nói: "Ba, sao người lại tới đây?"
Thì ra Sở thiếu gia là con trai thứ hai của Sở Kiên Cường, tên là Sở Phong, từ nhỏ đã ngu dốt bất tài.
Sau khi hắn tốt nghiệp trung học, Sở Kiên Cường đưa Sở Phong tới xưởng dệt thứ hai Yến Đô, hiện đang đảm nhiệm chức phó bộ trưởng bộ thị trường xưởng dệt.
Sở Kiên Cường lạnh lùng nói: "Ngươi ở bên ngoài thật oai phong nhỉ. Mặt mũi Sở gia chúng ta đều bị ngươi làm mất hết."
Sở Phong nuốt một ngụm bọt, nói: "Ba, ngươi nghe ta giải thích, hôm nay ta không có làm loạn, thật sự là vì công tác."
"Ngươi câm miệng cho ta."
Sở Kiên Cường mắng hắn ta một câu, xoay người nói với người đàn ông trung niên: "Đàm sư phụ, thật sự xin lỗi, là ta quản giáo không nghiêm, để cho thằng con bất hiếu này nói năng bậy bạ trước mặt ngài. Chờ ta về, nhất định sẽ không dạy dỗ nó đàng hoàng."
Đàm sư phụ vội vàng nói: "Sở ty trưởng nói quá lời rồi. Sở thiếu cũng là vì kế sinh nhai của mấy ngàn nhân viên xưởng dệt nên lúc này mới có chút sốt ruột."
Sở Kiên Cường nói: "Ta thấy nó chỉ vì mặt mũi của mình thôi."
Thương nhân gọi Hồ Tuyển kia nhướng mày, dùng tiếng phổ thông có lẫn giọng Quảng Đông, bất mãn nói: "Sở bộ trưởng, chúng ta rốt cuộc có thể được ăn cơm ở chỗ này hay không?"
"Tống giảm đốc Hồ, xin ngài cho ta thêm hai phút."
Sở Phong kéo Sở Kiên Cường qua một bên, nói: "Ba, vải vóc của xưởng dệt chúng ta chồng chất như núi trong kho, sống chết bán không được. Ta bỏ ra rất nhiều công sức mới khiến tổng giám đốc Hồ của công ty quần áo Đằng Phi Hồng Kông này đáp ứng hợp tác. Bất luận như thế nào, cho dù là về nhà đánh ta, ngài cũng phải cho ta một bàn. Nếu không thể hợp tác bất thành, mấy ngàn công nhân viên chức toàn bộ nhà máy chúng ta đều phải uống gió tây bắc mà sống."
Sở Kiên Cường thấy dáng vẻ lo lắng của Sở Phong, trong lòng cảm thấy vui mừng, nói: "Ngươi có thể vì công nhân viên chức xưởng dệt suy nghĩ như vậy, điều này vô cùng tốt. Nói một chút về tình huống của công ty quần áo Đằng Phi thử xem."
Bạn cần đăng nhập để bình luận