Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 313: Sự kinh khủng của Thẩm Đống (2)

Chương 313: Sự kinh khủng của Thẩm Đống (2)
Thẩm Đống lập tức bị hỏi á khẩu không trả lời được, đành bất đắc dĩ nói: "Người không sợ, không có nghĩa là Chu tiểu thư không sợ."
Chu Mẫn Tuệ nói: "Có nhiều người như vậy, ta cũng không sợ."
Thẩm Đống nhún vai, nói: "Được rồi, tùy các cô vậu.
Mười lăm phút sau, năm sáu chiếc xe van dừng lại chỗ đoàn phim.
Hơn ba mươi tên côn đồ tay cầm dao phay từ trong xe chạy ra.
Dẫn đầu là một người đàn ông vạm vỡ trên mặt mọc bốn cọng lông, trông chẳng khác gì hung thần ác sát.
Đứng bên cạnh hắn ta là một ngươi chàng đẹp trai, rõ ràng là Nghê Phong.
Thì ra sau khi tên này chạy đi, lập tức gọi điện thoại cho Tứ Mao của Đông Tinh có quan hệ không tệ với hắn ta.
Tứ Mao giở công phu sư tử ngoạm, đòi ba mươi vạn, lúc này mới mang theo thủ hạ tới.
Thấy Thẩm Đống nhiều người như vậy, Tứ Mao suýt chút nữa cắn đứt lưỡi, cả giận nói: "A Phong, không phải ngươi nói chỉ có mười mấy tên thôi sao? Ngươi muốn hại chết ta à.
Nghê Phong vẻ mặt ấm ức nói: Lúc ta chạy ra ngoài, bọn họ đúng là, ồ, không đúng, bọn họ không phải một nhóm."
Nói xong, hắn ta bước nhanh đến trước mặt Chu Mẫn Tuệ, nói: "A Tuệ, ngươi không sao chứ?"
Chu Mẫn Tuệ lui về phía sau một bước, lạnh lùng nói: "Nếu như ta có chuyện, ngươi còn có thể nhìn thấy ta sao?"
Nghê Phong nói: "A Tuệ, không phải ta chạy trốn, ta chỉ là đi tìm cứu binh thôi."
Chu Mẫn Tuệ hừ một tiếng, nói: "Chờ ngươi mang cứu binh đến, ta đã sớm bị bọn họ bắt đi rồi."
Âu Vịnh Ân vừa mới đã nghe Chu Mẫn Tuệ nói qua chuyện của Nghê Phong, cô rất khinh thường hành vi của hắn ta, cô bóp mũi, nói: "Vị tiên sinh này, ngươi trên người khai nước tiểu quá, có thể cách chúng ta xa một chút được không?"
Nghê Phong khựng lại, ngượng ngùng lui về phía sau hai bước.
Tứ Mao đi tới, hỏi: "Nghê huynh đệ, tình huống thế nào?"
Nghê Phong nói: "Đã có người cứu A Tuệ ra rồi."
Tứ Mao ồ một tiếng, nói: "Nói cho rõ trước, ba mươi vạn kia, ta chắc chắn không trả."
Chu Mẫn Tuệ cạn lời.
Còn nói mình và người ta có quan hệ rất tốt, thì ra là dùng tiền thu mua cả.
Nhưng nghĩ đến Nghê Phong cũng là vì mình, Chu Mẫn Tuệ nói: "Ba mươi vạn này, ta trả."
Ánh mắt Tứ Mao sáng lên, nói: "Nghê huynh đệ, cô nàng này không hổ là nữ minh tinh, thật đặc biệt, khó trách người của Hồng Thái muốn bắt cô ta đi quay phim tình cảm? Ồ, cô gái bên cạnh cũng rất được."
Âu Vịnh Ân mày liễu dựng thẳng, nói: "Miệng của ngươi tốt nhất là lau nước miếng cho sạch sẽ đi?"
Tứ Mao hì hì cười nói: "Hay là ngươi tới liếm sạch giùm ta đi."
"Chát!"
Một cái tát hung hăng đánh vào mặt Tứ Mao.
Nương theo hai cái răng bay ra, Tứ Mao xoay tại chỗ ba vòng, lúc này mới dừng lại.
Thẩm Đống thản nhiên nói: "Ngươi nói nhảm nữa, ta sẽ nhổ sạch răng ngươi."
Tứ Mao lắc lắc đầu, che miệng, tức giận mắng: "Mẹ nó ngươi…!"
Sau khi hắn ta nhìn rõ gương mặt Thẩm Đống, lời nói đến bên miệng lập tức nuốt vào trong bụng.
"Ngài là… là Đống… Đống ca?" Tứ Mao cẩn thận hỏi.
Thẩm Đống nói: "Ngươi biết ta?"
Tứ Mao khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, nói: "Lúc trước ngài quyết chiến ở Vượng Giác với tam đại xã đoàn, ta may mắn được tận mắt nhìn thấy."
"Thì ra là thế."
Thẩm Đống gật đầu, chỉ vào Âu Vịnh Ân, nói: "Cô ấy là người phụ nữ của ta."
Tứ Mao vừa nghe, vội vàng đi tới trước mặt Âu Vịnh Ân, vừa hung hăng vả vào mặt mình, vừa không ngừng nhận sai với cô.
"Chị dâu, ta sai rồi."
"Chị dâu, ta sai rồi."
"Chị dâu, ta sai rồi."

Âu Vịnh Ân nhìn thấy mặt hắn ta đều bị chính mình tát đến sưng đỏ lên, khóe miệng còn chảy máu tươi, không khỏi hoảng sợ, nói: "Dừng! Ta tha thứ cho ngươi."
"Cảm ơn chị dâu."
Tứ Mao mừng rỡ, cúi chào Âu Vịnh Ân, sau đó đáng thương nhìn Thẩm Đống.
Thẩm Đống nói: "Ba mươi vạn của vị Chu tiểu thư kia, ngươi còn muốn nữa không?"
Tứ Mao vội vàng lắc đầu, nói: "Không cần, đánh chết ta cũng không cần."
Thẩm Đống nói: "Cút đi."
"Cảm ơn Đống ca, ta lập tức cút ngay."
Tứ Mao khom lưng, lui về phía sau hơn mười mét, lúc này mới dám xoay người mang theo thủ hạ của mình xám xịt rời đi.
Âu Vịnh Ân kinh ngạc nói: "Hình như hắn cực kỳ sợ ngươi."
Thẩm Đống vuốt tóc Âu Vịnh Ân, cười nói: "Người sợ ta rất nhiều."
Nhìn Thẩm Đống tươi cười, cả người tản ra khí phách, Chu Mẫn Tuệ lẩm bẩm: "Đây mới là đàn ông thực sự."
Nghê Phong lại gần, nói: "A Tuệ, chúng ta mau đi thôi."
Sắc mặt Chu Mẫn Tuệ nhất thời trở nên khó coi.
Không có so sánh sẽ không có đau thương.
Vốn Chu Mẫn Tuệ còn cảm thấy Nghê Phong không tệ, nhưng so với Thẩm Đống, quả thực là một người trên trời một người dưới đất.
"Nghê tiên sinh, ngươi tự về đi. Hy vọng sau này ngươi đừng tới tìm ta. Người bạn như ngươi, ta không dám kết giao."
Bạn cần đăng nhập để bình luận