Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 792: Liên Hạo Long điên cuồng (1)

“Xin hỏi vì sao Đường Lễ Dự lại ra tay với nhóm lính đánh thuê đó? Và tại sao nhóm lính đánh thuê đó lại xuất hiện cách sân bay không xa?”
“Xin lỗi, ta không thể trả lời vấn đề này, bởi vì chúng ta không tìm thấy ai còn sống.”
“cục trưởng Grobert Tels, phi cơ chiến đấu Hắc Ưng đã đi đâu?”
”Khả năng cao là đã rời khỏi đảo Hồng Kông. Chúng ta đã liên hệ với Đăng Tháp quốc, bất kể cái giá thế nào thì cũng phải tìm được phi cơ chiến đấu Hắc Ưng.”
“Xin hỏi vì sao phi cơ Hắc Ưng lại đi vào đảo Hồng Kông? Hệ thống an ninh của đảo Hồng Kông đã kém đến mức có thể cho phép một phi cơ chiến đấu tùy ý ra vào sao?”
“Chúng ta sẽ tiến hành điều tra chuyện này sâu hơn, nhất định cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng.”

Sau cuộc họp báo, cảnh sát lập tức đăng thông báo truy nã đám người Đường Lễ Dự, Liên Hạo Long, Tố Tố, Liên Hạo Đông, Lạc Thiên Hồng.
Ngay trong đêm hôm đó, toàn bộ cảnh sát đảo Hồng Kông đã được huy động đi quét sạch các địa bàn của Trung Nghĩa Tín và đã bắt được hơn một ngàn tên đàn em côn đồ phụ thuộc vào bang phái này.
“Cái mẹ gì thế, rõ ràng chúng ta ra mặt làm việc thay cho đám Ưng Tương lão, vậy mà bọn họ lại lật lọng, vu khống chúng ta là phần tử khủng bố, quả thật là nực cười.”
Trong một quán bar, Liên Hạo Long tức giận đập nát một bình rượu, gương mặt hiện lên vẻ dữ tợn, ánh mắt như muốn phun ra lửa.
Tố Tố thở dài, nói: “A Long, đám Ưng Tương lão đó không đáng tin cậy.”
Liên Hạo Long nói: “Nhưng ta không nuốt trôi cục tức này được. Rõ ràng bọn họ biết kẻ đứng đằng sau là Thẩm Đống, lại vì không tìm thấy chứng cứ nên đem chúng ta và Đường tiên sinh thành một đám ngốc chịu tội thay, dựa vào đâu?”
Tố Tố: “Không có ai trong số các quan chức cấp trên ở đảo Hồng Kông đứng ra giải oan thay cho chúng ta. A Long, không còn cách nào khác nữa, chúng ta phải rời khỏi đảo Hồng Kông thôi.”
Liên Hạo Long nhìn dáng vẻ “công chính liêm minh” của Grobert Tels trong TV, giận dữ nói: “Đi thì đi, nhưng phải trả mối thù này.”
Lạc Thiên Hồng phụ họa: “Lão đại nói không sai. Nhân tranh nhất khẩu khí, Phật thụ nhất chú hương (1). Đám Ưng Tương lão chơi chúng ta một vố đau, dù chúng ta có đi thì cũng phải tìm cách xả cục tức này ra mới được.”
(1)人争一口气, 佛受一炷香: Nghĩa là một người sẵn sàng nhận một lời nói ấm lòng, giống như một vị Phật sẵn sàng nhận một nén hương
Liên Hạo Đông: “Vậy thì phải giết chết tên chó má Grobert Tels kia. Mẹ nó, ta liếc một cái là đã muốn đánh hắn.”
Những người khác cũng gật đầu đồng ý.
Liên Hạo Long lạnh lùng nói: “Ngoại trừ Grobert Tels thì còn có tứ đại gia tộc. Bọn họ cũng nhúng tay vào sự việc lần này, dựa vào đâu mà có thể bình an vô sự được.”
A Phát nói: “Long ca, bây giờ cảnh sát đang tăng cường truy lùng chúng ta. Ngay trong lúc này, chắc bọn họ sẽ không ngờ được là chúng ta sẽ ra tay với Grobert Tels.”
Liên Hạo Long nói: “Được rồi. Mọi người nghỉ ngơi dưỡng sức đi. 3 giờ sáng, chúng ta sẽ đi tìm Grobert Tels để nói chuyện rõ ràng.”
Mọi người cùng đồng thanh nói: “Được.”
Trong khi đám người Liên Hạo Long đang bàn bạc nên xử lý Grobert Tels bằng cách nào thì vào lúc này, Thẩm Đống đang nói chuyện điện thoại với Đỗ Vũ Tân - xã trưởng của thông tấn xã Hạ Hoa.
Đỗ Vũ Tân: “Thẩm tiên sinh, quà của ngài đã đến đại lục rồi. Ta đại diện cho chính phủ bày tỏ lời cảm ơn đối với ngài. Chúng ta sẽ ghi nhớ công lao của ngài.”
Thẩm Đống cười nói: “Đỗ xã trưởng không cần khách khí. Nếu không phải nhờ có ngài nói chuyện này với ta trước thì có lẽ bây giờ ta đã đi uống trà với diêm vương rồi.”
Đỗ Vũ Tân: “Không đâu, chắc chắn chúng ta sẽ không để cho ngài xảy ra chuyện gì.”
Thẩm Đống: “Đỗ xã trưởng, thế lực của Ưng Tương lão trên đảo Hồng Kông đã như mặt trời sắp lặn, ta không lo về chuyện bọn họ sẽ gây rắc rối cho ta. Nhưng mà còn Đăng Tháp quốc thì sao? Liệu bọn họ có thể ra tay với ta hay không?”
Dù nói thế nào đi chăng nữa thì phi cơ chiến đấu Hắc ưng cũng là đến từ quân đội Đăng Tháp quốc.
Nếu bọn họ liệt kê hắn vào danh sách kẻ thù thì sẽ rắc rối lớn.
Đỗ Vũ Tân nói: “Có khả năng này. Nhưng mà bọn họ sẽ không dám trắng trợn gây rắc rối cho ngài đâu, cùng lắm là làm chút chuyện gì đó trong âm thầm mà thôi. Còn nữa, chúng ta sẽ nhả ra những thông tin quan trọng vào thời điểm phù hợp, để bọn họ biết rằng Hắc Ưng đã bị người của chúng ta đưa trở về đại lục. Nếu đã tìm được chính chủ rồi thì tự nhiên họ cũng sẽ không truy đuổi ngài nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận