Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 1076: Bá vương ngạnh thượng cung(*)

(
)Bá vương ngạnh thượng cung(霸王硬上弓): ở đây cũng có thể hiểu là ép buộc người khác phát sinh quan hệ.
Chu Mẫn Tuệ trả lời: “Bọn ta có mối quan hệ anh em trong sáng. Báo chí đều nói rằng Đống ca có bốn nữ nhân, là một kẻ phóng túng, thích tán tỉnh phụ nữ và là một kẻ phong lưu lãng tử gieo rắc tình cảm ở mọi nơi. Trên thực tế, đó là bởi vì bọn họ căn bản không hiểu Đống ca."
“Có lẽ vì mồ côi từ nhỏ nên Đống ca rất coi trọng gia đình, chưa bao giờ đến những nơi gọi là câu lạc bộ cao cấp đó để tìm phụ nữ, cũng không có hứng thú với những nữ minh tinh như bọn ta.”
"Long ca, nói thật với ngươi, ta và Nhã Chi đều thích Đống ca, nhưng hắn luôn giữ khoảng cách với bọn ta.”
“Nếu phải nói về một mối quan hệ thì đó chỉ là mối quan hệ anh em thôi.”
Trình Long gật đầu nói: “Các ngươi xinh đẹp như thần tiên, Thẩm tiên sinh lại có đủ chính trực. Nếu không phải hắn có bốn nữ nhân rồi thì ta còn tưởng là hắn không thích phụ nữ.”
“Tuy nhiên, dù thế nào đi nữa thì các ngươi cũng có Thẩm tiên sinh làm chỗ dựa, hai phe đen trắng cũng nhất định không dám làm gì các ngươi, tài nguyên cũng sẽ không ít. Chỉ với hai điểm này, các ngươi đã gần như vượt qua tất cả các minh tinh khác ở đảo Hồng Kông rồi. "
"Nếu sau này có chuyện gì xảy ra mà phải cầu cứu các ngươi, các ngươi ngàn vạn lần đừng giả vờ như không quen biết ta nhé."
Triệu Nhã Chi mỉm cười nói: "Long ca, ngươi đã là đại minh tinh nổi tiếng nhất đảo Hồng Kông rồi, còn thứ gì gì có thể gây rắc rối cho ngươi nữa?"
Trình Long thở dài nói: “Cuối cùng thì minh tinh cũng chỉ là một nghệ sĩ nổi tiếng có thể nói chuyện trên phim trường, căn bản không thể so sánh với một ông trùm giàu có như Thẩm tiên sinh. Thậm chí chỉ cần hắn nói một lời cũng có thể đánh chết ta rồi.”
“Chắc các ngươi đã nghe nói rồi phải không? Năm ngoái, ta bị người của xã đoàn dùng súng chĩa súng vào người bắt ghi hình một bộ phim. Ta nói cho các ngươi biết, xã đoàn đó thậm chí còn không phải là hạng hai ở Hồng Kông, nhưng ta căn bản không dám từ chối.”
“Trong phim người ta thường nói rằng người trong giang hồ, thân không tự chủ. Ta là đại diện điển hình cho tám chữ này.”
Chu Mẫn Tuệ nói: “Trước đây ta đã từng gặp phải chuyện như này một lần rồi, nhưng may mắn đã được Đống ca cứu. Kể từ đó về sau, không một ai trong xã đoàn dám gây phiền phức cho ta nữa.”
Trình Long nói: “Ta nghe ông chủ của xã đoàn nói rằng vì mối quan hệ thân thiết của ngươi và Thẩm tiên sinh, nên đoàn phim không chính quy ở Hồng Kông không dám tìm các ngươi đóng phim nữa. Haha, thực sự ghen tị đấy.”
"Hắt xì"
Lúc này Thẩm Đống đang ngồi trong phòng chủ tịch Đài Truyền hình Châu Á, không khỏi hắt hơi.
Đặt danh sách nghệ sĩ của đài truyền hình xuống, Thẩm Đống chắp tay đứng trước cửa sổ, trong đầu hiện lên những tiết mục gameshow nổi tiếng ở tiền kiếp.
Kịch bản phim truyền hình quá tốn công và Thẩm Đống không có thời gian để thực hiện.
Nhưng việc lập kế hoạch cho các chương trình gameshow thì dễ xử lý hơn nhiều.
Chỉ cần viết sơ qua, tìm một đạo diễn giỏi là có thể thực hiện điều đó một cách dễ dàng.
Buổi chiều, Thẩm Đống triệu tập tất cả các thành viên nòng cốt, tổ chức một cuộc họp, yêu cầu họ viết kế hoạch phát triển trong tương lai dựa trên chức vụ của mình.
Nếu ai đó muốn được thăng chức hoặc chuyển sang vị trí khác, họ cũng có thể viết thư tự giới thiệu, trong đó cũng phải bao gồm kế hoạch phát triển cho vị trí mới.
Mọi người đều biết đây là Thẩm Đống muốn động tới vấn đề nhân sự, cho nên mọi người đều rất coi trọng.
“Rầm rầm rầm”
Bên ngoài vang lên một tràng dài tiếng gõ cửa.
Thẩm Đống nói: "Vào đi."
Cửa mở, Nhạc Tuệ Trinh bước vào, trên người mặc một bộ đồ công sở , với thân hình gợi cảm và vẻ đẹp tuyệt trần.
“Nhạc tiểu thư, đã lâu không gặp, ngươi vẫn xinh đẹp như vậy.”
Thẩm Đống cười nói.
Nhạc Tuệ Trinh lộ ra nụ cười có thể khiến người khác lay động, nói: "Thẩm tiên sinh, ngươi đúng là biết ăn nói hơn trước kia. Ta nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, suýt chút nữa ngươi làm cho ta tức chết."
Thẩm Đống cười lớn nói: “Nguyên nhân chủ yếu là vì ngươi quá xinh đẹp, ta muốn để lại ấn tượng sâu sắc cho ngươi thôi. Mời ngồi.”
Nhạc Tuệ Trinh nói cảm ơn rồi ngồi xuống.
Thẩm Đống đích thân pha cho cô ta một tách cà phê, nói: “Nhạc tiểu thư, ngươi tới tìm ta là có chuyện gì thế?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận