Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 530: Bê bối ngoại tình

Thẩm Đống bất đắc dĩ nói: "Tên này đúng là ăn tạp, ngay cả đàn bà của lưu manh cũng dám đụng vào."
Âu Vịnh Ân hỏi: "Làm sao bây giờ? Có cần giúp một tay hay không?"
Thẩm Đống nói: "Vương Kinh cắm sừng nhà người ta, ngươi còn muốn giúp Vương Kinh đi đánh người bị hại. Vịnh Ân, ngươi nói cho ta biết, chuyện này có công bằng không?"
Âu Vịnh Ân suy nghĩ một chút, nói: "Giúp hắn quả thật không đúng lắm."
Thẩm Đống thấy Hồ Dũng dẫn người tiến lên, nói: "Để Hồ Dũng xử lý đi. Chúng ta chỉ có thể đảm bảo hắn không bị đánh trong quán bar, chuyện ngoài quán bar không liên quan đến chúng ta."
Người đàn ông râu quai nón hiển nhiên biết quán bar Tình Duyên không dễ chọc, cho nên không ra lệnh đàn em gây chuyện.
Hồ Dũng đi tới trước mặt người đàn ông râu quai nón, hỏi: "Người anh em này, ta là người phụ trách quán bar Hồ Dũng. Ngài có chuyện gì không?"
Người đàn ông râu quai nón ôm quyền nói: "Ta là Ngưu Cảnh của Hồng Thái. Hôm nay tới đây là để bắt một đạo diễn cắm sừng ta, xin hãy tạo điều kiện thuận lợi."
Mẹ kiếp!
Hồ Dũng thầm mắng trong lòng một tiếng, hỏi: "Ngưu huynh đệ, ngươi nói là vị nào đạo diễn?"
Ngưu Cảnh quét một vòng, chỉ vào Vương Kinh mập mạp, nói: "Chính là hắn, đạo diễn Vương Kinh của "Hương Soái Truyền Kỳ"."
"Wow..."
Những khách hàng có mặt trong quán bar lập tức xôn xao, dồn ánh mắt lên người Vương Kinh.
Vương Kinh không còn cách nào khác, đành phải dừng lại.
Các diễn viên trong đoàn làm phim "Hương Soái Truyền Kỳ" ai nấy đều lộ ra thần sắc xấu hổ.
Triệu Nhã Trí nhẹ giọng hỏi: "Thu Quan, không phải là thật đấy chứ?"
Trịnh Thiệu Thu trầm mặc một lát, nói: "Đạp diễn Vương này, không dễ nói lắm."
Triệu Nhã Trí nhất thời im lặng.
Hồ Dũng nhíu mày, nói: "Đạo diễn Vương, phiền ngài lại đây một chút."
Vương Kinh mấp máy miệng, nói: "Nếu ta đi qua, bọn họ sẽ đánh ta."
Hồ Dũng nói: "Yên tâm. Đây là quán bar của Đống ca, không ai dám động thủ với khách của chúng ta."
Nghe Hồ Dũng nói vậy, Âu Vịnh Ân mỉm cười nói: "Nhìn không ra hắn còn biết nịnh nọt nữa đấy."
Thẩm Đống nói: "Đây là quy định của chúng ta. Mặc kệ khách hàng làm gì, chúng ta đều phải bảo vệ an toàn cho họ."
Lý Hân Hân hỏi: "Nếu đổi lại là cảnh sát thì sao?"
Thẩm Đống nhún vai, nói: "Vậy thì bó tay, chỉ có thể coi là do hắn xui xẻo."
Vương Kinh chậm rãi đi tới.
Mọi người trong đoàn làm phim "Hương Soái Truyền Kỳ" vì mặt mũi, kiên trì, đứng phía sau Vương Kinh.
Ngưu Cảnh chỉ vào người phụ nữ bên cạnh, lạnh lùng nói: "Nói hết mọi chuyện cho ta, để mọi người phân xử."
Người phụ nữ này nói: "Ta tên Tôn Lỵ Lỵ, là một diễn viên không nhập lưu. Đạo diễn Vương nói hắn có thể cho ta diễn một vai trong bộ phim "Hương Soái Truyền Kỳ ", với điều kiện ta phải đến Ma Cao chơi với hắn vài ngày."
Ngưu Cảnh lấy ra mấy tấm ảnh thân mật của hai người từ trong túi, nói: "Đạo diễn Vương, chuyện này ngươi có nhận hay không nhận?"
Vương Kinh cắn răng, nói: "Ta đi chơi vài ngày với Tôn tiểu thư vậy thì thế nào? Ngươi là chồng của cô ấy à? Dựa vào đâu mà quản chuyện của chúng ta?"
Ngưu Cảnh tức giận đỏ mặt, mắng to: "Đm, ta cmn đánh chết ngươi."
Vương Kinh bị dọa vội vàng lui về núp sau lưng Hồ Dũng.
Hồ Dũng sờ sờ mũi, nói: "Ngưu ca, đối với chuyện của ngài, ta rất lấy làm tiếc. Nhưng đạo diễn Vương là khách của chúng ta, chúng ta không thể để ngài động thủ với hắn trong quán bar được, hy vọng ngài có thể thứ lỗi."
Chuyện này rõ ràng là Vương Kinh không đúng.
Đổi lại là bất kỳ một người đàn ông nào khác chỉ sợ nhịn không nổi, chớ nói chi là một lão đại xã hội đen.
Hồ Dũng hơi xấu hổ, hắn ta luôn cảm thấy cảm giác trợ giúp Vương Kinh giống như trợ vi ngược.
Ngưu Cảnh trầm giọng nói: " Hồng Thái chúng ta có quan hệ rất tốt với Thẩm tiên sinh nhà ngươi, các ngươi không thể dàn xếp một chút sao?"
Hồ Dũng lắc đầu, nói: "Ai cũng không thể dàn xếp. Có điều, quán bar của chúng ta cũng chỉ là quán bar bình thường, trễ nhất là một giờ sáng đóng cửa."
Nghe những lời này, Ngưu Cảnh lập tức hiểu ý của Hồ Dũng, nói: "Ta có thể dẫn anh em uống một ly ở đây được không?"
Bây giờ cũng đã hơn mười một giờ, cách thời gian đóng cửa chỉ còn lại chưa tới hai giờ.
Chỉ cần Ngưu Cảnh giám sát Vương Kinh ngay trong quán bar, vậy Vương Kinh hoàn toàn xong đời.
Hồ Dũng cười nói: "Đương nhiên. Yêu cầu duy nhất là không thể động thủ."
Ngưu Cảnh nói: "Đã hiểu, phiền ngươi cho chúng ta mỗi người một ly Whisky."
Hồ Dũng nói: "Không thành vấn đề."
Bởi vì Ngưu Cảnh mang theo quá nhiều người, trong quán bar đã không còn chỗ trống.
Hồ Dũng lập tức sai người mang theo một ít ghế và cái bàn nhỏ lại đây, giao cho Ngưu Cảnh, xem như cho hắn ta đủ mặt mũi.
Ngưu Cảnh nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận