Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 287: Tưởng Thiên Sinh nổi giận (2)

Chương 287: Tưởng Thiên Sinh nổi giận (2)
Thì ra hôm nay Thẩm Đống xé tấm mặt nạ của Tưởng Thiên Sinh trước mặt mọi người không phải vì hắn nhất thời xúc động, mà là hành động đã được cân nhắc, suy nghĩ cặn kẽ.
Thẩm Đống làm như vậy vì hai nguyên nhân, một là khiến Tưởng Thiên Sinh kinh sợ, để cho hắn ta kiềm chế bản thân lại, miễn cho hắn ta cả ngày giở trò sau lưng làm mình.
Hai là mượn chuyện này để nói chuyện của mình, ngấm ngầm tuyên bố mình tạm thời cắt đứt liên hệ với Hồng Hưng, toàn lực phát triển thương mại.
Hồng Kông là một xã hội tiền tài, ai có tiền thì người đó là lão đại.
Đợi đến khi tài sản của Thẩm Đống vượt qua mười tỷ, dù Tưởng Thiên Sinh có mười lá gan cũng không dám kiếm chuyện với hắn.
Cho nên, bây giờ thứ Thẩm Đống cần nhất chính là thời gian phát triển.
Bên phía Tưởng Thiên Sinh, sau khi hắn ta quay về biệt thự, hắn ta đập phá gần như tất cả những thứ có thể đập trong phòng khách.
Nhìn vẻ mặt dữ tợn của Tưởng Thiên Sinh, Trần Diệu thật sự không thể liên hệ hắn ta với đãi lão Hồng Hưng Long nhã nhặn chuyện trò vui vẻ kia.
Từ khi bị Tịnh Khôn đuổi xuống đài, Trần Diệu nhạy bén cảm giác được tính cách của Tưởng Thiên Sinh dường như thay đổi không ít, dục vọng đối với quyền lợi cũng lớn hơn.
Giống như chuyện lần này nhường Thiên Thủy Vi của Thẩm Đống cho Đông Tinh, Trần Diệu khuyên hắn ta rất nhiều lần, bảo hắn ta hỏi Thẩm Đống trước, nhưng Tưởng Thiên Sinh vẫn làm theo ý mình, rốt cuộc trong lúc đàm phán, hoàn toàn chọc giận Thẩm Đống, khiến cho tất cả mọi người không ai xuống đài được.
Thật sự là tội gì phải vậy!
Đập đồ xong, cơn tức giận của Tưởng Thiên Sinh cuối cùng cũng tan đi.
Hắn ta vẫy vẫy tay với Trần Diệu, hắn dẫn Trần Diệu vào ban công, nói: "Ta muốn giết Thẩm Đống."
Trần Diệu hoảng sợ, vội vàng nói: "Tưởng tiên sinh hãy cân nhắc lại, Thẩm Đống không dễ giết như vậy. Nếu không hắn đã sớm chết dưới tay đám người Hàn Sâm, Nghê Vĩnh Hiếu, Vương Bảo rồi."
Tưởng Thiên Sinh nói: "Vậy ngươi nói xem làm sao bây giờ? Thực lực của Thẩm Đống càng ngày càng mạnh, để đến lúc đó càng khó xử lý."
Trần Diệu cười khổ nói: "Tưởng tiên sinh, Thẩm Đống đã dùng hai ngàn thủ hạ chứng minh thực lực của hắn. Xã đoàn Hồng Kông chỉ cần không bị ép buộc bất đắc dĩ, không ai dám đối nghịch với Thẩm Đống."
Tưởng Thiên Sinh hỏi: "Vẫn còn ám sát đấy thôi?"
Trần Diệu nói: "Chuyện mà tiểu đội sát thủ của Hồng Văn không làm được, ta cảm thấy không còn ai có thể làm được."
Tưởng Thiên Sinh bất mãn nói: "Ngoài sáng, trong tối gì cũng không được, chẳng lẽ không còn cách nào nữa ư?"
Trần Diệu suy nghĩ một chút, nói: "Chờ. Tưởng tiên sinh, muốn lấy được phải cho trước. Qua một thời gian ngắn, chúng ta có thể hòa hoãn quan hệ với Thẩm Đống một chút. Đợi đến khi Thẩm Đống hoàn toàn mất đi sự cảnh giác, chúng ta mới có cơ hội một kích giết chết."
Tưởng Thiên Sinh trầm mặc một lúc lâu, gật đầu nói: "Được, vậy để hắn kiêu ngạo thêm một thời gian nữa."
Mâu thuẫn gay gắt giữa Tưởng Thiên Sinh và Thẩm Đống trong cuộc đàm phán giữa tam đại xã đoàn trong nháy mắt đã truyền khắp Hồng Kông.
Ngày hôm sau, Đại D hẹn Thẩm Đống uống trà ở một quán trà không tồi tại Thuyên Loan.
"A Đống, có nghĩ tới việc nhảy khỏi Hồng Hưng không?" Đại D hỏi.
Thẩm Đống mỉm cười nói: "Ngươi bảo ta qua đó chơi với ngươi và Hòa Liên Thắng à?"
Đại D nói: "Ta giơ hai tay hoan nghênh."
Thẩm Đống tức giận nói: "Thôi bỏ đi. Chỉ sợ người đầu tiên không đồng ý chính là ngươi."
Đại D ha hả cười nói: "Được rồi, ta thừa nhận thực lực của ngươi quá mạnh, ta quả thật không hy vọng ngươi đến Hòa Liên Thắng."
Thẩm Đống nói: "Tuy Tưởng Thiên Sinh bất nhân với ta, nhưng ta không thể bất nghĩa. Mấy năm nay, nếu không có danh tiếng của Hồng Hưng, ta căn bản không thể có ngày hôm nay. Chúng ta làm người không thể quên gốc rễ."
Đại D giơ ngón tay cái lên, nói: "Đàn ông thực thụ."
Thẩm Đống liếc mắt: "Bớt nói nhảm. Nói đi, tìm ta có chuyện gì?"
Sắc mặt Đại D trở nên trịnh trọng, nói: "Ta lấy được gậy đại lão rồi."
Thẩm Đống nhướng mày, nói: "Chắc không phải Xuy Kê chủ động đưa cho ngươi đấy chứ?"
Đại D gật đầu, nói: "Không sai. Lần trước ta nghe lời ngươi, bắt con trai Xuy Kê lại. Cho dù như vậy nhưng mãi đến hôm nay hắn mới giao gậy cho ta. Mẹ kiếp, tên khốn này ăn của ta, uống của ta, lúc cần hắn vậy mà không một lòng với ta, sao lại có kẻ vô ơn như thế trên đời."
Thẩm Đống uống một ngụm trà, nói: "Đặng bá làm ông trùm nhiều năm qua, uy thế cực nặng. Đừng nói Xuy Kê, chỉ sợ ngươi gặp Đặng bá cũng sợ không thể thản nhiên đối mặt nổi."
Đại D nói: "Ta thừa nhận. Có điều, những thứ này đều không quan trọng. Ha ha, bây giờ gậy đại lão rơi tay ta, mà ta đã dùng tiền thu phục hơn một nửa đường chủ, cộng thêm mấy lão già kia, cũng đủ để ta tranh đoạt rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận