Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 833: Hải Viễn gặp nạn (2)

Thẩm Đống nói: "Gừng càng già càng cay, tham vọng về già thì thay đổi.Cùng nhưng càng thêm cứng, không để nhụt chí đường mây xanh. Ông Hoắc, tuổi sinh lý chưa từng ảnh hưởng đến con người mà chỉ có tuổi tâm lý mới làm điều đó. Chỉ cần ngài vẫn luôn cho rằng mình có thể thì chắc chắn là có thể, tuổi tác chẳng là cái quái gì cả."
Hoắc Ưng Đông vỗ đùi mình thật mạnh: "Nói rất đúng. Im hơi hiều năm như thế, Hoắc gia cũng nên xuất hiện rồi."
Bữa tiệc vào giữa trưa kéo dài khoảng ba giờ.
Thẩm Đống và Hoắc Ưng Đông ngồi bàn chuyện trên bàn ăn, ăn nói rấ hợp ý.
Nhất là về thái độ của đại lục, vô cùng đồng tình.
Đến bốn giờ chiều, Thẩm Đống thấy Hoắc Ưng Đông hơi mệt thì mới dẫn Lý Hân Hân và tạm biêt để về.
Nhìn đoàn xe chậm rãi lăn bánh rời đi, Hoắc Ưng Đông cười sang sảng: "Không thể ngờ là mình đã già mà còn có thể gặp được một người bạn vong niên, đúng là không hề cô đơn."
Hoắc Chấn Bắc nói: "Cha, lần đầu ta thấy cha vui vẻ như thế sau nhiều năm. Cha thấy ngài Thẩm này như nào?"
Hoắc Ưng Đông nói: "Nhân trung chi long(), khó mà giữ được tấm lòng son. Với năng lực và vận mệnh đó của hắn, ta tin hắn có thể có chỗ đứng trên thế giới."
(
)Người tài, hào kiệt, xuất chúng.
Hoắc Chấn Bắc sốc mạnh, lần đầu hắn ta nghe thấy Hoắc Ưng Đông khen ngợi một người trẻ tuổi như thế.
Sau khi ra khỏi Hoắc gia, Thẩm Đống chợt nhận được một cuộc điện thoại.
"Cái gì? Hải Viễn mất tích? Có chuyện gì?"
Sắc mặt Thẩm Đống biến đổi, hắn trầm giọng hỏi lại.
Hải Đường nói: "Một giờ trước, ta nhận được một cuộc gọi từ trường học nói là Hải Viễn bị ngất trong giờ giáo dục thể chất và đã được đưa đến bệnh viện. Nhưng ta còn chưa kịp đến bệnh viện thì trường học đã gọi cho ta thêm một cuộc nữa và nói xe của giáo viên bị một toán người chặn lại. Tài xế và hai giáo viên bị đánh ngất còn Hải Viễn thì mất tích."
Thẩm Đống cau màu: "Ngươi ở đâu? Ta đến ngay."
Hải Đường nói: "Ta đang đến bệnh viện...Tài xế đã tỉnh lại, để ta hỏi hắn xem có tìm được manh mối gì không."
Đủ bình tĩnh!
Thẩm Đống thầm khen ngợi.
Dù sao cũng là bang chủ của Đông Hồ, có gặp chuyện cũng không hoảng.
Nếu là Lý Hân Hân hoặc Thu Đề thì chắc đã khóc từ lâu rồi.
"Chúng ta đến bệnh viện Sal."
Hai mươi phút sau, Thẩm Đống, Lý Hân Hân và Hải Đường cùng bước vào một phòng bệnh.
"Ngài Chúc, ngài nói là mình có loáng thoáng nghe được vài từ tiếng Nhật đúng không?" Thẩm Đống hỏi.
Tài xế Chúc Truyền Khánh lái xe cho trường gật đầu: "Đúng vậy, ta chắc chắn."
Thẩm Đống: "Cảm ơn ngài Chúc."
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Hải Đường nói: "Có phải do hiệp hội karate Nhật Bản hay tập đoàn Mitsui làm không?"
Sau khi thua trận đấu võ, việc họ tìm đến gây rối cho người nhà Thẩm Đống là rất có lý.
Thẩm Đống trầm ngâm: "Cũng có thể."
Hải Đường hơi lo lắng: "A Viễn có thể bị gì không?"
Thẩm Đống nói: "Nếu chỉ muốn giết người cho hả giận thì không cần thiết phải bắt cóc, chỉ cần giết luôn A Viễn ở hiện trường là được. Nếu đã bắt cóc, chắc chắn sẽ gửi tin đến chúng ta."
Hắn vừa nói xong thì điện thoại của Hải Đường cũng vang lên.
"Alo, ta là Hải Đường, ai thế?"
"Chị, cứu ta." Tiếng hét của Hải Viễn truyền đến từ xa.
"A Viễn, ngươi ở đâu?"
"Cô Hải Đường cứ yên tâm, bọn ta chỉ mời hắn đến làm khách thôi."
Một giọng trầm vang lên.
"Nếu đã làm khách, thế bữa cơm này tốn bao nhiêu tiền?"
"Không nhiều, 2 tỷ USD."
"Các ngươi đúng là sư tử."
"Chúng ta biết vử rồi ngài Thẩm đã thắng được 18,2 tỷ USD, thêm 180 triệu USD không phải là chuyện lớn?"
Thẩm Đống cầm điện thoại lên: "Người anh em muốn tiền thì chỉ cần nói rực tiếp với ta là được. 2 tỷ USD cũng không thành vấn đề, quan trọng là ta nên gửi nói cho các người như thế nào?"
"Tối nay ta sẽ thông báo cho ngươi. Ngài Thẩm, hy vọng ngươi không dùng mánh khóe, tuyệt đối không báo cho cảnh sát, nếu không thì đừng trách bọn ta không khách khí với thằng nhỏ."
"Ta hiểu quy tắc và hy vọng các ngươi cũng hiểu."
Sau khi cúp máy, Thẩm Đống trầm ngâm một hồi rồi nói: "A Kiệt, đến tổng bộ của hiệp hội karate Nhật Bản."
Lý Kiệt đáp: "Vâng."
Quay xe, hướng thẳng về phía hiệp hội karate Nhật Bản.
Lý Hân Hân: "Chồng, ngươi nghĩ rằng hiệp hội Karate là người đứng sau sao?"
Thẩm Đống nói: "Không có manh mối. Theo lẽ thường, chúng ta vừa đánh với bọn họ nên họ không thể làm chuyện này?"
Hải Đường hỏi: "Thế làm ngược lại?"
Thẩm Đống gật đầu: "Đấy là điều ta muốn xác định."
Hải Đường nói: "Chồng, 2 tỷ USD không phải một con số nhỏ. Ta có..."
"Được rồi."
Thẩm Đống ngắt lời cô và nói: "Tiền của ngươi cứ giữ đó. A Viễn là em trai ngươi thì cũng là em trai ta. Nếu hắn xảy ra chuyện gì thì trách nhiệm vẫn nằm ở ta vì không bảo vệ tốt cho hắn. 2 tỷ USD không quan trọng, quan trọng là A Viễn vẫn an toàn."
Vành mắt Hải Đường đỏ bừng lên, cô rúc vào người Thẩm Đống và nói: "Cảm ơn chồng."
Có thể bỏ ra 2 tỷ USD để cứu em trai của cô một cách dứt khoát, chắc trên đời này không có người thứ hai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận