Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 666: Sát thủ tập kích (1)

Chẳng lẽ Hầu Quang Minh vẫn luôn lợi dụng mình?
Thẩm Đống thấy Chu Triều Tiên có vẻ xiêu lòng, tiếp tục nói: "Ngài có thể tra ngược lại từ Đinh Tông Thụ, xem thử xem hắn ta có âm thầm chuẩn bị tranh cử hay không? Đối với ngài chuyện điều tra này hẳn rất dễ."
Chu Triều Tiên không nói hai lời, cầm lấy điện thoại, gọi đi.
Rất hiển nhiên, người này sắp xếp người điều tra Đinh Tông Thụ.
Chu Triều Tiên nói: "Nếu Đinh Tông Thụ âm thầm chuẩn bị tranh cử, vậy có nghĩa là ta đã bị bỏ rơi, đúng không?"
Thẩm Đống gật đầu: "Không sai. Còn một chuyện nữa muốn nói với ngươi. Sau này không còn băng Đông Hồ nữa.
Chu Triều Tiên khẽ ồ lên một tiếng, hỏi: "Có ý gì?"
Thẩm Đống nói: "Trong vòng ba ngày tới, băng Đông Hồ sẽ nhập vào Thiên Địa Minh, Hải Đường sẽ đến Hồng Kông sống với ta, ngài hẳn là đã biết, ta là tỷ phú, không có khả năng để cho người phụ nữ của mình tiếp tục lưu lại giang hồ đầy rẫy hiểm nguy này."
Chu Triều Tiên nói: "Hiểu rồi. Ha ha, Triệu minh chủ, vận may của ngài thật sự quá tốt. Một khi Thiên Địa Minh nuốt chửng băng Đông Hồ, lập tức sẽ trở thành thế lực siêu cấp không thua gì băng Tam Liên. Sau này, mong ngài chiếu cố nhiều hơn."
Triệu Thành Tín là một người từng trải, vừa nghe cái từ nuốt chửng này làm sao không rõ ý nghĩ của hắn ta, nói: "Chu tiên sinh hiểu lầm. Không phải Thiên Địa Minh nuốt chửng băng Đông Hồ, mà là Hải Đường chủ động lựa chọn Thiên Địa Minh chúng ta."
Hải Đường cũng nói: Chu tiên sinh, giới thiệu lại cho ngài một lần nữa, mẹ của Tín thúc là bà cô ruột của ta. Ta và Tín thúc là chú cháu ruột có quan hệ huyết thống. Còn nữa, băng Đông Hồ do cha ta và Tín thúc một tay sáng lập, ta rất vui vì bây giờ có thể giao vào tay ông ấy một lần nữa."
Thấy kế châm ngòi ly gián của mình không thành công, Chu Triều Tiên không cảm thấy xấu hổ chút nào, cười nói: "Thì ra là thế. Mặc kệ thế nào, Triệu minh chủ, Hải Đường tiểu thư, ta đều muốn chúc mừng hai người."
Triệu Thành Tín và Hải Đường cùng hô lên: "Cám ơn."
Bốn người vẫn tiếp tục ngồi trong quán cà phê không rời đi.
Mãi cho đến khi điện thoại của Chu Triều Tiên vang lên.
"Được, ta biết rồi."
Cúp điện thoại, sắc mặt Chu Triều Tiên khó coi cực kỳ.
Thẩm Đống nói: "Chu tiên sinh, tình báo của ta hẳn là không sai nhỉ?"
Chu Triều Tiên hít một hơi thật sâu, nói: "Đúng, vào giờ phút này, Đinh Tông Thụ đang uống trà với một quan chức cao cấp của Hội lập pháp."
Thẩm Đống nói: "Xem ra Cục trưởng Hậu đang cố hết sức nâng đỡ Đinh Tông Thụ."
"Rầm!"
Chu Triều Tiên thật sự không nhịn được nữa, vỗ mạnh lên bàn một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta cho Hầu Quang Minh nhiều tiền như vậy, giúp hắn làm bao nhiêu chuyện ghê tởm, hắn lại đối xử với ta như thế, trần đời nào có cái lí đó."
Thẩm Đống cân nhắc nói: "Chu tiên sinh, nếu cục trưởng Hậu từ bỏ ngươi, vậy ngươi hẳn là có thể nghĩ đến kết cục của mình ra sao rồi nhỉ?"
Trong con ngươi Chu Triều Tiên hiện lên sát khí nồng đậm, nói: "Tiên hạ thủ vi cường."
Thẩm Đống nói: "Thông minh."
Chu Triều Tiên đứng dậy nói: "Thẩm tiên sinh, vô cùng cảm ơn ngài đã nói cho ta biết tin tức quan trọng như vậy. Nếu không, lần này ta sợ là chạy trời không khỏi nắng."
"Hải Đường tiểu thư, vô cùng xin lỗi vì đã quấy nhiễu ngươi mấy ngày nay. Chờ ta trở thành nghị viên Hội lập pháp, nhất định sẽ đích thân đến Hồng Kông xin lỗi ngươi."
"Triệu minh chủ, chờ ta giải quyết xong chuyện này, ta sẽ đến Thiên Địa Minh bái phỏng ngài, kính xin ngài ủng hộ nhiều hơn."
"Ta còn có việc gấp cần xử lý, nên đi trước một bước."
Nói xong, Chu Triều Tiên bước nhanh rời đi.
Nhìn bóng dáng vội vã của Chu Triều Tiên, Thẩm Đống nói: "Đầu óc là thứ tốt, nhưng tên này hình như không có."
Triệu Thành Tín mỉm cười nói: "Chu Triều Tiên vẫn rất lợi hại, chỉ là người trong cuộc mơ hồ mà thôi."
Thẩm Đống hỏi: "Tín thúc, ngươi cảm thấy Chu Triều Tiên sẽ làm gì tiếp theo?"
Triệu Thành Tín không chút do dự nói: "Nhất định là giết Đinh Tông Thụ. Bởi chỉ khi Đinh Tông Thụ chết, Hậu Quang Minh mới không còn ứng cử viên khác, chỉ có thể lựa chọn Chu Triều Tiên."
Thẩm Đống nói: "Vậy báo cho Đinh Tông Thụ biết đi? Ngàn vạn lần đừng để hắn chết dễ dàng."
Triệu Thành Tín nhướng mày, nói: "Ngươi muốn mượn đao giết người?"
Thẩm Đống lắc đầu, nói: "Gây xích mích ly gián mà thôi. Ai sống ai chết, còn phải xem bản lĩnh của bọn họ. Đối với ta mà nói, nếu Chu Triều Tiên chết trước, tất cả sẽ kết thúc."
Triệu Thành Tín hỏi: "Nếu người chết là Đinh Tông Thụ thì sao?"
Thẩm Đống tươi cười, lộ hàm răng trắng noãn, nói: "Đương nhiên là tiễn Chu Triều Tiên một đoạn đường. Hắn dám tìm sát thủ ám sát Hải Đường, ta không thể để hắn sống tiếp."
Hầu Quang Minh, Đinh Tông Thụ và Chu Triều Tiên đều không phải người tốt.
Dưới sự khiêu khích của Thẩm Đống, bất kể là ai thắng, đều có thể mang đến cho Thẩm Đống không ít giá trị việc thiện.
Chỉ là cụ thể sẽ được bao nhiêu, Thẩm Đống cũng không thể đoán trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận