Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 184: Cuộc chiến bắt đầu (1)

Chương 184: Cuộc chiến bắt đầu (1)
Tưởng Thiên Sinh gật đầu nói: “Đương nhiên không thành vấn đề.”
Sau khi hai bên bàn bạc, xây dựng phương án hành động chi tiết xong, Tưởng Thiên Sinh mới hài lòng rời đi.
Lâm Hoài Nhạc nhấp một ngụm trà, nói: “Đặng bá, Tưởng tiên sinh này dường như có quan hệ không tốt với Thẩm Đống.”
Đặng bá bình tĩnh nói: “Thẩm Đống mỗi ngày làm ăn kiếm không ít tiền, thực lực của người của hắn đứng đầu trong tất cả các băng đảng ở Hồng Hưng. Với một người lợi hại như vậy, Tưởng Thiên Sinh lại có thể ngủ ngon mới là lạ.”
Đại D khinh thường nói: “Điều này chỉ chứng tỏ hắn là người hẹp hòi và cố chấp.”
Đặng bá nhìn Đại D, không biết hắn ta chỉ vô tình hay là cố ý đâm sau lưng mình, nói: “Điều quan trọng nhất để một xã đoàn phát triển là sự cân bằng. Đợi các ngươi lên làm lãnh đạo thì sẽ hiểu hàm nghĩa của nó.”
Đại D ngạo mạn nói: “Ta nghĩ thực lực là quan trọng nhất. Đặng bá, sắp tới đợt chọn lãnh đạo mới rồi, chắc ngươi sẽ ủng hộ ta chứ?”
Đặng bá cau mày nói: “Đại D, ta nghe nói ngươi đã bắt đầu hoạt động rồi. Ngươi không cảm thấy bản thân có hơi hấp tấp sao?”
Đại D hừ một tiếng, nói: “Nếu ta không hành động, vị trí lãnh đạo làm sao có phần ta. Có phải không A Nhạc?”
Lâm Hoài Nhạc cười nói: “Sao có thể như vậy?”
Đại D đứng dậy nói: “Ngươi quá đen tối, ta và ngươi không hợp nhau. Đặng bá, ta đi đây.”
Đợi Đại D rời đi, Đặng bá thở dài, ánh mắt nhìn Lâm Hoài Nhạc đầy ẩn ý: “Làm lãnh đạo không dễ dàng gì đâu.”
Lâm Hoài Nhạc cười nói: “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, có cách.”
Khi Trần Diệu nói cho Thẩm Đống biết kế hoạch hành động buổi tối của mình, Thẩm Đống rất kinh ngạc.
Hắn chỉ tùy tiện nói một câu trong buổi họp, không ngờ Tưởng Thiên Sinh lại đàm phán thành công rồi.
Xem ra ông ta đã học được bài học lần trước, lần này Tưởng Thiên Sinh phân chia lợi ích của các bên rất rõ ràng.
Để thủ lĩnh các băng đảng ra sức, ông ta thậm chí còn cho bọn họ thêm phần.
Thẩm Đống tập hợp các thành viên cốt cán của mình lại và nói: “Ta sẽ không tham gia vào mấy chuyện tranh giành địa bàn. Các ngươi ai muốn dẫn huynh đệ đi một chuyến không?”
Phi Cơ lập tức giơ tay nói: “Ta đi.”
Tiểu Mã ca nói: “Phi Cơ, nhường cơ hội này cho ta đi. Từ lúc đi theo Đống ca, ta chưa từng lập được công lao nào.”
Thẩm Đống xua tay nói: “Tiểu Mã, ngươi là quản lý tài giỏi. Chỉ cần quản lý tốt khách sạn hộp đêm của chúng ta là ngươi đã lập được công lớn rồi. Chuyện tranh giành địa bàn ngươi đừng tham gia vào.”
Tiểu Mã ca tỏ vẻ chán nản nói: “Ta biết rồi, Đống ca.”
Thẩm Đống nói: “A Huy, A Tu, Phi Cơ, ba ngươi dẫn năm trăm người đến Tiêm Sa Chủy trước, liên thủ với Đại D tấn công địa bàn của Hồng Thái. Nhớ rằng, mọi việc không ổn thì rút, đừng vì tranh giành địa bàn hộ người khác mà khiến các huynh đệ của mình phải liều mạng đổ máu.”
Trần Huy, Phong Vu Tu và Phi Cơ đồng thanh đáp: “Đã hiểu.”
Mười một giờ tối, hơn ba mươi xe tải từ từ tiến vào phía đông Tiêm Sa Chủy
Đông Tiêm Sa Chủy là khu thương mại giải trí, ban ngày tập trung các hoạt động thương mại và du lịch, trong khi các quán bar, hộp đêm, karaoke và các địa điểm giải trí khác lại nhộn nhịp nhất vào ban đêm.
Đây vốn là địa bàn của Vương Bảo, bị Hồng Hưng giành được từ trong tay Thái Tử.
Hộp đêm Bích Hải của Thẩm Đống cũng nằm ở đây.
“Đại D, chúng ta có thể nói là không đánh không quen biết. Mong ngươi đừng để bụng chuyện lần trước.”
Trong hộp đêm Bích Hải, Thẩm Đống nâng ly rượu lên, mỉm cười nói với Đại D.
Đại D rất ân cần, cụng ly với Thẩm Đống: “Chỉ là chuyện nhỏ, ta đã quên từ lâu rồi.”
Hai người một hơi uống cạn ly rượu, mọi tranh chấp trước đây coi như xóa bỏ.
Đại D liếc nhìn xung quanh, giọng ngưỡng mộ nói: “A Đống, hộp đêm của ngươi thật sự rất sang trọng. Vẫn là ngươi lợi hại hơn so với mấy người bọn ta.”
Thẩm Đống cười nói: “Chỉ là may mắn thôi. Nghe nói Hòa Liên Thắng các ngươi sắp chọn thủ lĩnh mới. Đại D, cơ hội của ngươi rất lớn.”
Đại D nhếch môi nói: “Xét thực lực thì ta đương nhiên là mạnh nhất. Nhưng lão già Đặng bá đó từ đầu đến cuối không hề có thái độ ủng hộ ta, đúng là vô lý.”
Thẩm Đống cười nói: “Nếu ta là Đặng bá, ta cũng sẽ không chọn ngươi.”
Đại D trừng mắt nói: “Tại sao chứ?”
Thẩm Đống thốt ra hai chữ: “Cân bằng.”
Đại D chửi: “Mẹ kiếp, Đặng bá nói cân bằng, ngươi cũng nói cân bằng, rốt cuộc là có ý gì?”
Thẩm Đống nhấp một ngụm rượu, nói: “Đại D, trả lời ta một vấn đề, lão đại thực sự của Hòa Liên Thắng là ai?”
“Xuy Kê.”
Đại D buột miệng nói ra, sau đó cảm thấy có gì đó không đúng, trầm ngâm một lúc rồi nói: “Là Đặng bá.”
P/s: đầu tháng mình sẽ bạo 100 chương nên đầu tháng ai có kim phiếu đẩy cho truyện nha :3
Bạn cần đăng nhập để bình luận