Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 402: Lấy được bằng chứng (1)

Chương 402: Lấy được bằng chứng (1)
A Lãng nói: “Chúng ta đương nhiên biết, chỉ là không ngờ rằng ngươi lại ở cùng khách sạn với chúng ta thôi.”
A Hoa thở dài nói: “A Lãng, A Khánh, chúng ta đều là huynh đệ trong Hồng Hưng, ta không muốn làm gì các ngươi. Nói đi, mục đích các ngươi đến đây là gì?”
Trương Khánh nói: “Hoa ca, chúng ta cũng là tìm kiếm Đống ca như ngươi thôi.”
A Hoa hỏi: “Vậy đã tìm được chưa?”
Trương Khánh lắc đầu, nói: “Còn chưa.”
“Phốc”
Thiên Dưỡng Sinh nã một phát súng vào chân Trương Khánh.
Bởi vì súng của Thiên Dưỡng Sinh được trang bị ống giảm thanh cho nên không gây ra âm thanh lớn.
“A”
Trương Khánh kêu thảm thiết một tiếng, che chân và ngã xuống đất.
A Lãng tức giận nói: “Thiên Dưỡng Sinh, chúng ta đều là người của Hồng Hưng người. Ngươi không sợ quy tắc trong băng sao?”
Thiên Dưỡng Sinh không quan tâm đến hắn ta, một tay cầm súng, tay kia bốc hạt dưa trên bàn, thong dong cắn từng hạt.
A Hoa lại nói: “A Lãng, A Khánh không nói sự thật. Ngươi nói cho ta biết, ngươi có thấy Đống ca không?”
A Lãng liếc nhìn thoáng qua súng trong tay Thiên Dưỡng Sinh, lại nhìn A Hoa đang cười mà như không cười, trên mặt hắn ta lộ ra vẻ cay đắng chua xót, đáp: “Đã thấy.”
Trương Khánh vội la lên: “Ngươi điên rồi?”
A Lãng cười khổ nói: “A Khánh, ngươi còn không nhận ra sao? Chúng ta đã bị lừa rồi.”
Trương Khánh khó hiểu hỏi: “Có ý gì?”
A Lãng nói: “Nếu ta đoán không nhầm, chắc hẳn Đống ca vẫn chưa chết, Aix là người của hắn.”
“Bốp bốp bốp”
A Hoa vỗ tay, nói: “Thông minh. A Khánh, lăn lộn trong thế giới này phải biết dùng đầu óc, không thể đấm đá lung tung được đâu. Nói đi, Tưởng Thiên Sinh và Trần Diệu ra lệnh cho các ngươi làm gì?”
Nghe thấy A Hoa không còn gọi Tưởng tiên sinh và Diệu ca nữa mà gọi thẳng tên ra, Trương Khánh và A Lãng biết Hồng Hưng đã có rắc rối lớn rồi.
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra.
Thẩm Đống mới nãy còn đang nằm trên giường với gương mặt tái nhợt, giờ lại xuất hiện trước mặt mọi người.
Đám người A Hoa nhanh chóng đứng lên chào: “Đống ca.”
Thẩm Đống xua tay nói: “Đều là huynh đệ, không cần khách khí như vậy. Ôi chao, sao A Khánh lại bị thương thế?”
A Hoa đáp: “Vì hắn ta không nói thật.”
Thẩm Đống ồ một tiếng, nói: “Vậy thì xứng đáng bị như vậy rồi. A Lãng, kỹ năng diễn xuất của ta cũng không tồi đúng không?”
A Lãng mỉm cười cay đắng và đáp: “Đống ca, nếu ngươi đi làm diễn viên thì nhất định có thể đoạt được giải thưởng Nam diễn viên chính xuất sắc nhất đảo Hồng Kông.”
Thẩm Đống cười ha ha, nói: “Ta cũng nghĩ như vậy. Ta đã lấy được bằng chứng Tưởng Thiên Sinh ra giá tám triệu đô la Mỹ để mua cái mạng này của ta rồi. Nếu các ngươi chịu nói thật, cùng lắm chỉ coi như bằng chứng phụ mà thôi. Còn không nếu thì ngày này năm sau chính là ngày giỗ của hai ngươi.”
Nói xong, Thẩm Đống vẫy vẫy tay về phía A Hoa.
A Hoa hiểu ý, mở máy quay phim để ở bên cạnh lên.
Sắc mặt của A Lãng và Trương Khánh trở nên cực kỳ khó coi.
Hai người biết rất rõ, một khi lời nói của bọn họ bị ghi lại, Tưởng Thiên Sinh chắc chắn sẽ không bỏ qua cho họ.
Nhưng nếu không nói, thì sẽ chết ngay lập tức.
Như người xưa vẫn nói, nếu cả hai sự lựa chọn đều tệ hại thì hãy chọn cái ít tệ hại hơn cái còn lại, A Lãng và Trương Khánh chỉ đành nói lại hết mọi mệnh lệnh mà Trần Diệu giao cho bọn họ.
Sau khi nói xong, A Lãng trực tiếp quỳ gối xuống đất: “Đống ca, xin hãy cứu mạng.”
Trương Khánh cũng cố nhịn cơn đau, cũng quỳ xuống với nói: “Đống ca, xin cứu mạng.”
Thẩm Đống đỡ hai người lên, cười nói: “Sau khi các ngươi trở về thì hãy báo cáo lại rằng ta đã chết, đừng nói thêm gì khác. Một tuần sau, ta sẽ trở lại đảo Hồng Kông và phái người đưa các ngươi ra nước ngoài. Nhớ kỹ, trong khoảng thời gian này, các ngươi tuyệt đối không được để lộ ra bất kỳ sơ hở nào. Nếu không thì không ai có thể cứu được các ngươi đâu.”
Vẻ mặt A Lãng u ám, nói: “Ra nước ngoài thì cũng tốt, nhưng ta đã lăn lộn nhiều năm trong nghèo khó như thế, ngoại trừ một căn nhà nhỏ thì chỉ còn lại vài chục nghìn tệ tiền tiết kiệm, rất khó sống.”
Thẩm Đống: “Chuyện đó thì ngươi không cần lo. Ta sẽ mua lại nhà của ngươi theo giá thị trường, lại cho các ngươi thêm hai mươi vạn đô la Hồng Kông nữa, coi như là món quà cảm ơn nhỏ của ta.”
A Lãng và Trương Khánh rất vui mừng, đồng thanh nói: “Cảm ơn Đống ca.”
Thẩm Đống đáp: “Không cần khách khí.”
Sau khi đã thu phục được hai người này, Thẩm Đống tập trung toàn lực vào mấy tấm séc.
Hắn kêu Tống Tử Hào đi đến ngân hàng Hoa Kỳ và ngân hàng Thụy Sĩ rút hết số tiền 320 triệu đô la Mỹ của Aix trong ngân hàng. Vì thế mà không tiếc chấp nhận mất 20 triệu tiền lãi.
Không một chút do dự, Thẩm Đống dùng tỷ lệ đòn bẩy
Bạn cần đăng nhập để bình luận