Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 728: Trò chuyện hợp ý (1)

Một người đàn ông tầm 40 tuổi, đeo kính bước tới trước mặt Thẩm Đống, cười nói.
Mẹ nó!
Đây không phải là người sẽ thường xuyên xuất hiện trong tin tức trên TV ở tương lai sao?
Trong thời gian này, hẳn là người này đang làm thư ký cho vị lão gia tử mà nhân dân Hạ quốc kính yêu đó.
Nói cách khác, hắn đoán đúng rồi, quả nhiên là lão gia tử muốn gặp hắn.
Thẩm Đống gật đầu chào hỏi với Lưu Huy rồi đi theo hắn vào nhà chính phía sau sân.
Nhìn thấy lão gia tử hơn 80 tuổi với tinh thần minh mẫn đang ngồi trên sô pha, cho dù Thẩm Đống vốn có tính cách trầm ổn thì cũng không khỏi cảm thấy kích động.
“Thẩm tiên sinh, chào ngươi, ngươi trẻ tuổi hơn nhiều so với tưởng tượng của ta." Lão gia tử mỉm cười nói.
Thẩm Đống bình ổn tâm tình, đáp: “Lão gia tử, ngài có thể trực tiếp gọi tên của ta. Nói thật là xưng hô tiên sinh như vậy khiến cho ta vẫn cảm thấy không quen."
Nhìn thấy Thẩm Đống sau khi gặp lão gia tử rồi mà vẫn không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng không hề có e dè thì trên mặt Lưu Huy lộ ra biểu cảm ngạc nhiên.
Người thanh niên này thật không tầm thường!
Khó trách có thể gây dựng tên tuổi lớn như thế ở đảo Hồng Kông và nước ngoài.
Tuy rằng lão gia tử cũng có chút kinh ngạc, nhưng càng nhiều hơn là vui vẻ.
Điều ông ta không muốn nhìn thấy nhất là người khác bởi vì quá mức lo lắng nên không nói chuyện rõ ràng được.
Hiển nhiên là lá gan của Thẩm Đống to hơn rất nhiều so với đám đại quan biên giới đó, vậy nên cũng càng trò chuyện thú vị hơn.
“Ha ha ha, lâu rồi không gặp được người trẻ tuổi nào giống như ngươi vậy. Tốt, tốt lắm, mau ngồi đi, chúng ta phải trò chuyện thật vui mới được."
Trên mặt của lão gia tử lộ ra nụ cười rạng rỡ.
“Cảm ơn."
Thẩm Đống nói lời cảm ơn rồi trực tiếp ngồi xuống đối diện với lão gia tử.
Lưu Huy đặt một tách hồng trà xuống trước mặt Thẩm Đống, sau đó ngồi ở một bên khác.
Thẩm Đống không hề khách khí mà mở nắp ra, ngửi thử một chút, hương trà vương vấn nơi đầu mũi, hắn khen: “Đúng là trà ngon!"
Lão gia tử mỉm cười nói: “Lưu Huy, khi tiểu Thẩm đi về thì ngươi đưa cho hắn hai lạng trà đi."
Lưu Huy gật đầu nói: “Vâng."
Thẩm Đống: “Lão gia tử, vô công bất thụ lộc (1). Trà ngon như thế mà để cho ta uống thì ta cảm thấy có hơi áy náy."
(1)无功不受禄: Không có công thì không thể nhận thưởng.
Lão gia tử nói: “Ta nghe người phía dưới nói ngươi định đầu tư hơn 20 tỷ vào Yến Đô. So sánh với khoản đầu tư khổng lồ của ngươi thì vài lạng trà có đáng là gì. Tiểu Thẩm, cảm ơn ngươi đã hỗ trợ cho công việc của chúng ta."
Thẩm Đống thẳng thắn nói: “Thiên hạ hi hi, giai vi lợi lai; thiên hạ nhương nhương, giai vi lợi vãng (2). Tính giác ngộ của ta không cao, nhưng mà tầm nhìn thì không tệ. Ta cho rằng chỉ cần Hạ quốc tiếp tục đi theo con đường hiện tại thì có lẽ không đến 30 năm nữa, nhất định sẽ trở thành trung tâm kinh tế lớn nhất châu Á, thậm chí là cả thế giới. Ta cho mở nhà xưởng, xây khách sạn và viện bảo tàng ở Yến Đô, thực ra là để bố trí trước cho đế chế thương nghiệp của bản thân."
天下熙熙, 皆为利来; 天下攘攘, 皆为利往: Câu này có nghĩa là mọi người trên khắp thế giới đổ xô đến nhau vì lợi nhuận, và mỗi người đi theo con đường riêng của mình cũng là vì lợi nhuận. Nó đề cập đến thực tế là tất cả chúng sinh trên thế giới đều chạy theo lợi ích riêng của mình.
Lão gia tử cười ha ha, nói: “Ngươi thật sự khá thành thật đấy. Nói một chút đi, vì sao ngươi lại mua nhiều đất đai như thế? Ngươi lạc quan về bất động sản ở Yến Đô đến vậy sao?"
Thẩm Đống thở dài, nói: “Ta đã biết chút tâm tư nhỏ này của mình nhất định không thoát khỏi đôi mắt của ngài. Đúng vậy, quả thật là ta rất lạc quan về bất động sản của Yến Đô, thậm chí phải nói là bất động sản của cả nước. Nhìn chung vào tất cả các quốc gia trên thế giới thì khi nền kinh tế quốc gia phát triển đến giai đoạn nhất định nào đó, lĩnh vực bất động sản đều sẽ có bước tăng vọt chóng mặt. Dân cư của quốc gia chúng ta đông như thế, chắc chắn lĩnh vực bất động sản sẽ vô cùng nóng hổi trong tương lai."
Lão gia tử nói: “Ngươi đây là đang đánh cược, đánh cược là quốc gia chúng ta nhất định có thể thành công. Lỡ như thua thì chỉ sợ ngươi cũng sẽ lỗ sạch vốn.”
Con người Thẩm Đống lóe lên một tia sáng, nghiêm túc nói: “Ta có niềm tin vững chắc rằng quốc gia chúng ta đã trải qua bao nhiêu gian khổ, nhất định có thể tỏa sáng huy hoàng, lấy được vinh quang, thực hiện được sự phục hưng vĩ đại của dân tộc.”
“Nói rất đúng.”
Lão gia tử vỗ đùi, vui vẻ nói: “Lời này nói của ngươi quả thật khiến ta rất cảm động. Tiểu Thảm, ngươi có được một tấm lòng trung quân ái quốc như vậy, thực sự làm ta rất vui mừng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận