Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 805: Hà Hồng Thịnh lo lắng (2)

“Thẩm tiên sinh, mạo muội tới chơi, mong ngài kiên nhẫn với ta.”
Nhìn thấy Thẩm Đống, Hà Hồng Thịnh nói ra một câu y hệt như những gì Đổng Hán đã nói.
Trong lòng Thẩm Đống không nhịn được mà thầm nghĩ, các ngươi thật đúng là bạn cũ, ngay cả câu nói khách sáo cũng giống y hệt.
“Hà tiên sinh, ngài có thể đến hàn xá, là vinh hạnh của Thẩm Đống ta. Mau ngồi đi.”
Hai người lần lượt ngồi xuống, Thẩm Đống tự mình rót một ly trà cho Hà Hồng Thịnh để bày tỏ sự tôn trọng.
Hà Hồng Thịnh không nói vòng vo mà dứt khoát thẳng thắn nói: “Thẩm tiên sinh, lần này ta tới là vì chuyện của Đổng Hán.”
Thẩm Đống cười nói: “Hà tiên sinh, xem ra ngài có vẻ rất kiêng kị Đổng lão tiên sinh nhỉ.”
Hà Hồng Thịnh gật đầu: “Chúng ta là bạn cũ, cũng là đối thủ cũ, ta chưa bao giờ nghi ngờ về năng lực của ông ta. Nếu lại có thêm sự giúp đỡ của Thẩm tiên sinh đây, chỉ sợ ngày lành của ta sắp đến hồi kết.”
Nói đến đây, Hà Hồng Thịnh nhìn về phía Thẩm Đống với ánh mắt sáng quắc.
Thẩm Đống biết lão già này đang muốn mình thể hiện thái độ, bèn nói: “Trong kế hoạch tương lai của tập đoàn Đằng Phi, vĩnh viễn sẽ không đề cập đến ngành đánh bạc cá độ. Chiều nay Đổng lão tiên sinh mời ta gia nhập làm cổ đông của công ty giải trí Phương Đông, ta đã từ chối. Còn mục đích ông ta đến đảo Hồng Kông thì ta cũng rất rõ, nhưng mà thật xin lỗi vì không thể nói cho ngài biết.”
Hà Hồng Thịnh không ngờ rằng Thẩm Đống lại có thể dứt khoát đến như vậy, cười nói: “Ý tứ của ngài là đứng ngoài cuộc, không giúp đỡ bên nào?”
Thẩm Đống gật đầu: “Đúng thế. Hai người các ngươi đều là những tiền bối mà ta rất tôn trọng, ngành cá độ đánh bạc cũng không mang lại bất cứ lợi ích nào cho ta. Vậy nên ta hoàn toàn không cần phải tham gia vào cuộc cạnh tranh giữa ngài và Đổng lão tiên sinh.”
Hà Hồng Thịnh nâng ly trà lên nói: “Ta hiểu rồi. Thẩm tiên sinh, cảm ơn ngài vì đã thành thật nói ra.”
Thẩm Đống cũng nâng ly trà lên, chạm nhẹ vào ly của đối phương: “Nên vậy. Ta không muốn khiến ngài hiểu lầm.”
Sau khi thưởng trà được một lúc, Hà Hồng Thịnh cáo từ rời đi.
Thẩm Đống đích thân tiễn ông ta ra ngoài.
Khi quay lại phòng khách, tứ nữ đang ngồi trên sô pha xem TV.
“Lão công, Hà Hồng Thịnh tìm ngươi làm gì thế?” Hải Đường tò mò hỏi.
Thẩm Đống nói: “Ông ta lo ta sẽ hợp tác với Đổng Hán, cùng đối đầu với mình.”
Hải Đường khó hiểu nói: “Chuyện này thì có gì mà lo lắng? Chẳng lẽ chính phủ Hào Giang lại lần nữa cấp giấy phép đánh bạc?”
Thẩm Đống giải thích: “Đổng Hán thành lập công ty giải trí Phương Đông, chuẩn bị kinh doanh thuyền đánh bạc. Chỉ cần thuyền đánh bạc đi vào vùng biển quốc tế thì chính phủ Hào Giang cũng không làm gì được bọn họ.”
Hải Đường bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra là thế.”
Âu Vịnh Ân: “Từ trước đến nay, ngành công nghiệp cá độ luôn là ngành kiếm tiền nhiều nhất. Thẩm tiên sinh, ngươi không nghĩ muốn gia nhập vào đó sao?”
Thẩm Đống lắc đầu nói: “Vịnh Ân, ngươi hoàn toàn sai rồi. Tương lai sẽ có rất nhiều ngành công nghiệp kiếm được nhiều tiền hơn cá độ nhiều.”
Âu Vịnh Ân hứng thú hỏi: “Nói thử cho ta nghe một vài ngành đi.”
Thẩm Đống: “Bất động sản, Internet, truyền thông, công nghệ điện tử, khoa học kỹ thuật,… Những ngành công nghiệp đó có tiềm năng hơn cá độ nhiều.”
Lý Hân Hân: “Ngoại trừ bất động sản ra thì hình như tập đoàn Đằng Phi không tham gia vào những ngành công nghiệp khác đúng không?”
Thẩm Đống: “Trong vòng hai năm, ta sẽ thành lập Công ty Truyền thông Đằng Phi và Công ty Khoa học công nghệ điện tử Đằng Phi. Công ty trước nghiên cứu phát triển điện thoại di động và công nghệ truyền thông. Còn công ty sau sẽ phát triển về công nghệ kỹ thuật chip điện tử. Chờ cho đến khi thời đại Internet thực sự bắt đầu, ta sẽ thu mua một vài công ty ưu tú, tạo thành Công ty Internet Đằng Phi, phấn đầu trở thành công ty số một thế giới trong nhiều lĩnh vực như trò chơi trực tuyến, truyền thông trực tuyến và thương mại điện tử. Đến khi đó, giá trị thị trường của tập đoàn Đằng Phi sẽ đạt đến hàng chục nghìn tỷ đô la Mỹ, trở thành tập đoàn hùng mạnh nhất thế giới. Mục tiêu tương lai của ta không chỉ là kiếm tiền, mà muốn đi thay đổi thế giới, chinh phục vũ trụ mênh mông.”
Nói đến đây, trong ánh mắt của Thẩm Đống tràn ngập khao khát và mong đợi.
Sau khi sống lại một đời, hắn có lòng tin và sự tự tin.
Bốn người Lý Hân Hân bị lời nói của Thẩm Đống khiến cho vô cùng chấn động.
Thay đổi thế giới, chinh phục vũ trụ mênh mông, bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ được là Thẩm Đống sẽ có hoài bão và khí phách lớn đến như vậy.
Cũng chỉ có người như vậy mới thật sự là người đàn ông chân chính.
Âu Vịnh Ân lẩm bẩm: “Lão công, nếu ngươi thật sự làm được như vậy, ngươi sẽ để lại một mốc son chói lọi trong lịch sử loài người.”
Thẩm Đống cười ha ha nói: “Nhất định sẽ được.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận