Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 80: Tranh dành địa bàn

Chương 80: Tranh dành địa bàn
Hai mươi hai người trông giống như những thanh kiếm, lao thẳng vào trong đội ngũ côn đồ của Đông Tinh, mục tiêu là nhắm thẳng vào Tiếu Diện Hổ.
Khi những tiểu đệ nhìn thấy lão đại của mình dũng mãnh như vậy, tinh thần của họ cũng được nâng cao.
Tuy rằng nhân số ít hơn so với đối phương, nhưng khí thế lại mãnh liệt hơn đối phương rất nhiều.
Tiếu Diện Hổ nhìn thấy Thẩm Đống mạnh như vậy, sắc mặt hoàn toàn biến sắc, hô: "Lên, ngăn bọn họ cho ta."
"A "
Vừa dứt lời, một tên xã hội đen đứng phía trước đã bị Thẩm Đống chém đứt đầu.
Cái đầu bay lên không trung rồi rơi xuống ngay trước mặt Tiếu Diện Hổ làm cho hắn ta sợ đến mức suýt đái ra quần.
"Tiếu Diện Hổ, đừng bỏ chạy."
Thẩm Đống hét lớn một tiếng, túm cổ một tên xã hội đen, lao thẳng đến.
Những tên lưu manh nhìn thấy là đồng bọn của mình, nên đã dồn dập tránh né.
"Mẹ kiếp."
Tiếu Diện Hổ quát to một tiếng, quay đầu bỏ chạy.
Thẩm Đống thả tên côn đồ kia ra, cầm ám khí trong tay, ném thẳng về phía Tiếu Diện Hổ.
"Phốc "
Ám khí trực tiếp đâm xuyên qua bụng của Tiếu Diện Hổ.
"A "
Tiếu Diện Hổ kêu thảm một tiếng, ngã xuống mặt đất.
"Lão đại."
Bọn lưu manh kêu lên sợ hãi.
Lý Kiệt hô lớn: "Tiếu Diện Hổ đã chết, các ngươi thua rồi."
Nghe thấy Lý Kiệt hô lên, tất cả mọi người đều ngừng lại, quay đầu nhìn sang.
Thẩm Đống đi đến trước mặt Tiếu Diện Hổ, nhìn t vết đao của hắn, nói: "Với tình hình hiện tại nếu ngươi được đưa tới bệnh viện thì may ra còn cứu được. Muốn sống không?"
Tiếu Diện Hổ vội vã gật đầu, dùng giọng nói yếu ớt nói: "Tôi. . . muốn sống."
Thẩm Đống thản nhiên nói: "Thật xin lỗi. Trước đây ta đã cho ngươi cơ hội, ngươi không muốn, hiện tại ngươi đã không có cơ hội nữa rồi."
Nói xong, Thẩm Đống trực tiếp rút đao ra.
Một luồng máu tươi trực tiếp phun ra từ trong bụng của Tiếu Diện Hổ.
Đông Tinh Tiếu Diện Hổ, chết!
Thẩm Đống nhìn chung quanh, lạnh lùng nói: "Ai còn muốn đánh không?"
Nhìn thấy Thẩm Đống cả người đẫm máu, dáng vẻ thô bạo tung hoành, tất cả người của Đông Tinh đều câm như hến.
"Chạy mau!"
Cũng không biết là ai hô câu này, mọi người dồn dập chạy ra ngoài.
"Mẹ nó, quá mạnh!"
"Hồng Hưng đánh nhau, quả nhiên là không sai."
"Ta cảm giác Thẩm Đống mới là đệ nhất cao thủ ở Hồng Kông này"
"May là ta tự mình biết mình, nếu không thì, hiện tại người nằm trên đất chính là ta rồi."
. . .
Những người đến xem trò vui, đứng ở đằng xa bàn luận sôi nổi.
Đúng lúc này, mấy chiếc xe tải đi tới.
Cửa xe mở ra, Trần Huy cùng Thiên Dưỡng Sinh cùng với thuộc hạ đi ra.
Thiên Dưỡng Sinh hỏi: "Đống ca, thế nào?"
Thẩm Đống vung tay, nói: "Đã giải quyết xong. Các ngươi bên đó thì sao?"
Thiên Dưỡng Sinh khinh thường nói: "Đại Đầu có 400 người, căn bản không đủ để cho chúng ta đánh. Chỉ tốn vẻn vẹn 3 phút, Đại Đầu thấy tình thế không ổn, liền dẫn theo bọn tiểu đệ chạy trốn."
Thẩm Đống nói: "Nói cách khác, hiện tại chỉ còn Diệu Dương cùng Kim Hổ."
Vừa dứt lời, một người đàn ông có mái tóc nhuộm màu vàng dẫn theo một đám người lao tới.
"Thẩm Đống, Tiếu Diện Hổ đâu?"
"Ngươi là ai?"
"Đông Tinh Diệu Dương."
"Hóa ra ngươi chính là Diệu Dương. Rất xin lỗi, Tiếu Diện Hổ vận khí không được tốt, chết rồi."
Sắc mặt Diệu Dương hoàn toàn thay đổi, nói: "Ngươi giết hắn?"
Thẩm Đống lạnh lùng nói: "Hắn muốn cướp địa bàn của ta, ta đương nhiên phải giết hắn. Diệu Dương , ta cũng nói điều tương tự với ngươi, đường Hoa Viên, đường Giay, chợ nữ nhân là của ta. Ngươi muốn tranh địa bàn thì đi chỗ khác, nếu không thì, ngươi cũng sẽ như Tiếu Diện Hổ thôi."
Trần Huy giơ cánh tay lên, Hồng Hưng có hơn 800 tiểu đệ tất cả đều vung đao lên, nhìn chằm chằm vào Diệu Dương.
Trên người bọn họ tỏa ra sát khí cùng ý chí chiến đấu mãnh liệt, ngay cả Diệu Dương cũng âm thầm hoảng sợ.
Diệu Dương âm thầm nuốt nước miếng một cái, nói: "A Đống, ngươi nói chuyện phải giữ lời? Nếu như ta đi cướp đường phố khác, ngươi sẽ không đâm sau lưng ta đấy chứ?"
Thẩm Đống không chút do dự nói rằng: "Ta lấy danh nghĩa là đường chủ Hồng Hưng nói cho ngươi biết, giữ lời."
Diệu Dương gật đầu, nói: "Được, ta tin ngươi. Thế nhưng, Tiếu Diện Hổ chết, Đông Tinh nhất định sẽ báo thù."
Nói xong một câu, Diệu Dương dẫn theo bọn tiểu đệ quay đầu rời đi.
Một bên khác, Kim Hổ biết được Thẩm Đống đã giết chết Đông Tinh Tiếu Diện Hổ chưa đầy năm phút, không khỏi sợ hết hồn.
"Thật sự mạnh như vậy sao? Hắn có bao nhiêu người?" Kim Hổ cảm thấy khó có thể tin tưởng.
"Tiếu Diện Hổ có khoảng sáu trăm người, Thẩm Đống không tới ba trăm."
"Còn có xã đoàn nào khác tranh giành địa bàn với Thẩm Đống không?"
"Không có. Đông Tinh Diệu Dương vốn muốn báo thù cho Tiếu Diện Hổ, kết quả bị Thẩm Đống dọa cho chạy mất dép."
"Hồng Thái thì sao?"
"Hồng Thái Đại Đầu bị thuộc hạ của Thẩm Đống đánh cho tè ra quần, đã sớm không biết trốn đến nơi đâu rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận