Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 478: Đánh giá từng người (2)

Thẩm Đống cầm khăn giấy, nắm thành một nắm, ném về phía A Hoa, nói: "Cái tên khốn kiếp nhà ngươi, lương tâm để chó ăn rồi à."
A Hoa bắt được cục giấy, vội vàng nói: "Ta còn chưa nói hết đây. Ngài vẽ bánh, chúng ta cũng đã được ăn. Chỉ còn dư lại một cái bánh lớn nhất, là còn chưa hoàn thành, có điều cũng sắp rồi."
Thập Tam Muội tò mò hỏi: "Cái bánh gì?"
A Hoa nói: "Đống ca muốn biến mỗi người chúng ta trở thành tỷ phú."
Thập Tam Muội kinh hô: "Thật hay giả? A Đống, ngươi cũng thổi phồng quá rồi đấy."
Thẩm Đống trợn mắt khinh bỉ, nói: "Ta thực sự không phải khoác lác. Qua một thời gian nữa, sau khi thành lập tập đoàn Đằng Phi, A Hoa và mọi người đều sẽ nhận được cổ phần của công ty, giá trị lẽ ra có thể đạt đến 20, 30 nghìn vạn, cổ tức hàng năm có thể đạt đến 3 nghìn vạn. Trong vòng một năm tiếp theo, các chi nhánh lớn của Đằng Phi sẽ tiếp tục bùng nổ, cổ tức hàng năm có thể đạt đến 8 nghìn vạn thậm chí 10 nghìn vạn.."
"Cổ tức hàng năm 10 nghìn vạn sao?"
Đôi mắt của Hàn Tân kinh ngạc gần như sắp lồi ra, kinh hô: "Ngươi xác định không phải đang nói đùa đấy chứ?"
A Hoa đắc ý nói: "Tân ca, có 10 nghìn vạn mà thôi, không cần kích động như thế. Dựa theo kế hoạch kinh doanh của chúng ta, 10 nghìn vạn chỉ là khởi điểm, về sau nhất định sẽ càng ngày càng nhiều."
Hàn Tân nuốt ngụm nước bọt, nói: "Mẹ kiếp, các ngươi thật tuyệt vời. A Đống, hay là ta đến làm cho ngươi được không?"
Thẩm Đống cười nói: "Ngươi chỉ cần có thể bảo đảm Tưởng Thiên Dưỡng sẽ không muốn lấy mạng của ta, thì cửa lớn này lúc nào cũng mở rộng để chào đón ngươi."
Hàn Tân thở dài, nói: "Thôi quên đi. Nếu ta làm thủ hạ cho ngươi, sau này làm sao có thể cùng ngươi khoe khoang đánh rắm được nữa?"
Thẩm Đống trịnh trọng nói: "Tân ca, Thập Tam Muội, ta hứa với các ngươi. Nếu như tương lai các ngươi gặp phải trở ngại không thể vượt qua, tương lai tập đoàn Đằng Phi và ta sẽ là chỗ dựa vững chắc nhất cho các ngươi.."
Trong mắt Hàn Tân tràn ngập nước mắt, nói: "Mẹ kiếp, thôi đi, lời nói của ngươi làm ta cảm động đến phát khóc rồi này."
Thập Tam Muội trong lòng cũng có xúc động, nói: "Đúng vậy. Sau này nếu có chuyện gì xảy ra chỉ cần ngươi cho chúng ta miếng ăn, chúng ta đã rất cảm kích rồi."
Thẩm Đống ha ha cười nói: "Cái gì gọi là cho miếng ăn chứ? Nhất định phải là ăn ngon uống say."
Hàn Tân bưng ly rượu lên, nói: "Vì lời hứa hẹn này, cụng ly."
"Cụng ly."
Bốn người đụng một cái, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Sau khi Thẩm Đống uống xong, lau miệng, mắng: "Mẹ kiếp, rượu này thật là khó uống."
Một bên khác, Tưởng Thiên Dưỡng nhắm mắt lại, suy nghĩ về cuộc trò chuyện với Thẩm Đống từ đầu tới đuôi, than thở: "Giống như sóng Trường Giang sóng sau đè sóng trước. Nhìn thấy A Đống như vậy, ta cảm thấy mình có chút già nua rồi."
Trần Diệu cười khổ nói: "A Đống quả thực là người hết sức đáng sợ. Khi đối đầu với hắn, chúng ta không thể tìm thấy một khuyết điểm nào của hắn."
Tưởng Thiên Dưỡng nói: "A Diệu, tối hôm nay ta cùng A Đống nói chuyện, cũng không phải lời tùy ý nói bậy. Hồng Hưng nhất định phải tiến hành thương mại hóa cải cách, thành lập một tập đoàn kinh doanh thương mại, những phương pháp trước đây không thể sử dụng được nữa."
Trần Diệu gật đầu, nói: "Ta hiểu. Tưởng tiên sinh, ngài muốn nhúng tay vào bất động sản Hồng Kông hay sao?"
Tưởng Thiên Dưỡng ừ một tiếng, nói: "Ta rất xem trọng bất động sản."
Trần Diệu nói: "Chỉ là ta nhìn dáng vẻ của A Đống, dương như hắn không có ý định hợp tác sâu với chúng ta."
Tưởng Thiên Dưỡng nói: "Chuyện này rất bình thường. Thẩm Đống lo lắng công ty bất động sản Đằng Phi của hắn sẽ phải chịu ảnh hưởng của Hồng Hưng. Cũng may hắn đã để lại một lỗ hổng, đồng ý giúp ta tiến hành phương diện thiết kế thi công công trình. Phải biết rằng, những người có tư chất gây dựng nên công ty phần lớn đều nằm dưới nước cờ của bọn Lý Siêu Nhân, Thẩm Đống có thể nói là đã giúp ta một đại ân."
Trần Diệu nói: "Ngài nói đúng lắm. Thực ra A Đống này cũng rất dễ để hợp tác. Tính cách của hắn hài hước khôi hài, lại rất nghĩa khí đối với anh em huynh đệ, bình thường nếu có chuyện gì tìm hắn hỗ trợ, hắn cũng sẽ làm một cách đàng hoàng. Nếu Tưởng tiên sinh cần tìm người hợp tác, Thẩm Đống quả thực là một ứng cử viên sáng giá."
Tưởng Thiên Dưỡng nhìn thật sâu vào ánh mắt của Trần Diệu, nói: "Vấn đề lớn nhất của đại ca ta chính là hắn ta lòng dạ hẹp hòi, không khoan dung người khác. Ta với hắn ta không giống nhau, chỉ cần có bản lĩnh có năng lực, ta sẽ tạo dựng một nền tảng cho mọi người thể hiện. Ta hi vọng tương lai Hồng Hưng không còn bị người ta xem là xã hội đen, mà là trở thành một công ty thương mại có giá trị thị trường vượt qua mười tỉ. A Diệu, ngươi có đồng ý toàn tâm toàn ý giúp ta đạt được mục tiêu này hay không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận