Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 802: Thánh đánh cược tới thăm (1)

Thẩm Đống mỉm cười: “Hồ nữ sĩ, bà đừng coi ta thành kẻ ngốc. Sản nghiệp cốt lõi của tập đoàn Trịnh thị là bất động sản, bà chiếm 62% cổ phần trong đó và 38% còn lại thì lưu thông trên thị trường. Muốn bán hay không thì chỉ cần một lời nói của bà mà thôi.”
Hồ Á Lệ nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi đã điều tra rất cẩn thận nhỉ.”
Thẩm Đống nhún vai: “Hết cách rồi, làm ăn kinh doanh thì phải cẩn thận chứ. Ngài mai ta sẽ phái người của công ty bất động sản Đằng Phi mang theo hợp động chuyển nhượng tài sản đến tìm bà, hy vọng bà có thể giúp đỡ một chút.”
Hồ Á Lệ nói: “Ta muốn nghe ghi âm.”
Thẩm Đống cười nói: “Không thành vấn đề, ta sẽ bảo người đưa cho bà. Còn có yêu cầu gì khác nữa không?”
Hồ Á Lệ hít sâu một hơi rồi nói: “Sau này ta không muốn nhìn thấy Hồ Tinh và huynh đệ của hắn nữa.”
So với Thẩm Đống thì Hồ Á Lệ càng thêm hận Hồ Tinh hơn.
Nếu không phải cuộc điện thoại của hắn thì Hồ Á Lệ cũng sẽ không rơi vào tình cảnh như bây giờ.
Thẩm Đống nói: “Có thể.”
Giết hai người mà thôi, đối với Thẩm Đống mà nói thì thật sự không phải là chuyện gì lớn lao.
3 giờ chiều, Thẩm Đống đi đến trụ sở của công ty vệ sĩ Đằng Phi ở Hào Giang để đón bốn vị mỹ nữ Lý Hân Hân.
“Các vị mỹ nữ, có nhớ ta không?”
Nhìn thấy tứ nữ đã sớm thu dọn xong đồ đạc, đang ngồi trên sô pha xem TV, Thẩm Đống mỉm cười nói.
Lý Hân Hân: “Nhớ ngươi là giả, còn lo lắng cho ngươi thì là thật.”
Âu Vịnh Ân bĩu môi nói: “Ta mới không thèm lo lắng cho hắn đâu.”
Thẩm Đống cười ha hả nói: “Vẫn là Vịnh Ân tin tưởng ta nhất.”
Hải Đường nói: “Đống ca, vụ án tứ đại gia tộc lần lượt bị gài bom trong xe, có phải ngươi cũng gặp nguy hiểm hay không?”
Thẩm Đống: “Vụ gài bom là do Liên Hạo Long của Trung Nghĩa Tín làm, bây giờ toàn bộ hai giới hắc bạch trên đảo Hồng Kông đều đang truy tìm hắn ta. Tên này có thể trốn thoát được sự truy lùng của cảnh sát thì coi như phúc lớn mạng lớn, sao có thể gây rắc rối cho ta được nữa? Yên tâm đi, nguy cơ đã được giải trừ, bây giờ chúng ta rất an toàn.”
Âu Vịnh Ân nói: “Đừng có nhiều lời nói. Đi, chúng ta trở về đảo Hồng Kông, ta ở chỗ này sắp bức bối đến điên rồi.”
Thẩm Đống mỉm cười nhẹ, đang định nói chuyện thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.
Thẩm Đống đi ra mở cửa, chỉ thấy đứng bên ngoài là người phụ trách ở đây - Lý Vĩnh Quý.
Hắn từng là đội trưởng của lực lượng bộ đội đặc chủng, năm ngoái vừa xuất ngũ thì được Thẩm Đống tuyển dụng.
Vượt qua một cuộc cạnh tranh, Lý Vĩnh Quý trở thành giám đốc của công ty vệ sĩ Đằng Phi.
“Đống ca, chủ tịch Đổng Hán của tập đoàn giải trí Phương Đông muốn gặp ngài.”
“Thánh đánh cược Đổng Hán?”
đối với vị Lão gia tử này, Thẩm Đống có thể nói là như sấm bên tai.
Rất nhiều bộ phim đánh cược trên đảo Hồng Kông đều là lấy hình tượng của vị thánh đánh cược này làm khuôn mẫu.
Giống với kiếp trước, Đổng Hán tạm thời thất bại trong cuộc cạnh tranh với vua cờ bạc Hà Thịnh Hồng.
Vì muốn xả giận, mấy năm nay, Đổng Hán vẫn luôn kinh doanh cá cược đua ngựa.
Mới đầu, ông ta làm ăn vô cùng thành công, tiền lời mỗi năm cao đến mức đáng kinh ngạc.
Đáng tiếc là ngày vui ngắn chẳng tài gang, sau đó cá cược đua ngựa không chỉ không kiếm ra tiền, mà còn khiến cho Đổng Hán phải thua lỗ, bồi thường rất nhiều tiền.
Ba tháng trước, Đổng Hán bán trường đua ngựa cho một doanh nhân giàu có đến từ Đài Loan, tự mình thành lập tập đoàn giải trí Phương Đông.
Lúc mà mọi người cho rằng Đổng Hán lại muốn đối đầu với Hà Thịnh Hồng thì từ đầu đến cuối, tập đoàn giải trí Phương Đông lại không hề có bất kỳ động thái nào.
“A Quý, ngươi ra đón ông ta đi… Thôi không cần, tốt hơn là ta nên xuống dưới đó.”
Dù thế nào đi nữa thì Đổng Hán cũng là một ông lão đã 75 tuổi, về tình về lý thì Thẩm Đống cũng nên tự mình tiếp đón.
Đi xuống lầu, Thẩm Đống cười ha hả nói: “Đổng lão tiên sinh, chào mừng ngài đến với công ty vệ sĩ Đằng Phi của ta.”
Mặc dù Đổng Hán đã cao tuổi, vóc dáng cũng khá lùn, nhưng khí thế vẫn rất mạnh mẽ.
Đặc biệt là đôi mắt tràn đầy sắc bén, thể hiện ra rằng ông ta minh mẫn khôn khéo hơn những ông già bình thường rất nhiều.
“Thẩm tiên sinh, mạo muội tới chơi, mong ngài kiên nhẫn với ta.”
“Ta chỉ là một vãn bối, xin Đổng lão tiên sinh ngàn vạn lần đừng nói như thế.”
Hai người khách sáo nói qua nói lại một lúc rồi Thẩm Đống mời Đổng Hán đi vào phòng khách.
“Đổng lão tiên sinh, lần này ngài đến đây là có chuyện gì sao?” Thẩm Đống vừa rót trà vừa hỏi.
Tính tình của Đổng Hán rất thẳng thắn, nói: “Thẩm tiên sinh, không biết ngài có cái nhìn như thế nào về ngành cá cược bài bạc ở Hào Giang?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận