Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 550: Dạy Âu Vịnh Ân luyện súng (2)

Thẩm Đống gật đầu, nói: "Ta cướp két sắt của hắn, bên trong có toàn là đá quý, ít nhất cũng phải bốn năm mươi món. Không phải ngươi được xưng là chuyên gia đá quý sao? Tối nay đến biệt thự, ngươi, Hân Hân và Thu Đề chia nhau số trang sức đó đi. Để ở chỗ ta chỉ mọc nấm thêm thôi."
Âu Vịnh Ân bất đắc dĩ nói: "Nghe những lời này ai không biết còn tưởng ngươi đang xử lý một đống rác đấy. Lão đại, đó là đá quý, đá quý vô giá. Nếu mỗi một món đều đáng giá một ngàn vạn, vậy thì tương đương với bốn năm trăm triệu đô la Hồng Kông."
Thẩm Đống cười nói: "Chỉ bốn năm trăm triệu thôi, mấy năm nữa, ta sẽ mua cho mỗi người một sợi dây chuyền kim cương trị giá ít nhất một trăm triệu đô la Mỹ, khiến những người phụ nữ khác phải hâm mộ muốn chết."
Âu Vịnh Ân nói: "Hy vọng thật sự có một ngày như vậy."
Hai người vừa nói chuyện, vừa lái xe tới văn phòng Ánh Dương.
Không thể không thừa nhận, lão gia hỏa Trịnh Đồng này chọn vị trí là rất tốt, ngay lòng trung tâm Tiêm Sa Chủy, xung quanh là ký túc xá, và trung tâm thương mại.
Xét từ mặt phong thủy, văn phòng Ánh Dương và những kiến trúc xung dường nhau tạo thành bố cục các ppm sao ôm lấy vầng trăng.
Từ trong xe đi ra, Thẩm Đống lập tức thích tòa nhà này.
Đường Bồi Quân đã sớm chờ tước cửa chạy chậm tới trước mặt Thẩm Đống, nói: "Đống ca, Âu tiểu thư, chúng ta vào xem một chút đi."
Thẩm Đống khoát tay, nói: "Không nhìn nữa. Lão Đường, ánh mắt của ngươi không tệ. Sau này tầng trên cùng của tòa nhà văn phòng Ánh Dương này chính là tổng bộ của tập đoàn Đằng Phi. Ngươi cảm thấy đủ không?"
Đường Bồi Quân cười nói: "Hẳn là không cần nhiều như vậy."
Thẩm Đống nói: "Rộng rãi một chút cũng tốt. Vịnh Ân, ngươi muốn tầng thứ mấy?"
Âu Vịnh Ân nói: "Mười sáu là con số may mắn của ta, ta muốn tầng mười sáu. Ta sẽ trả tiền thuê."
Thẩm Đống nhún vai, nói: "Tùy ngươi. Lão Đường, ngươi giữ lại tầng hai mươi mốt này, những tầng khác có thể cho thuê."
Đường Bồi Quân nói: "Được."
Thẩm Đống vỗ vai hắn, nói: "Trang hoàng nội thất và lắp đặt thiết bị do ngươi phụ trách. Ta chỉ có một yêu cầu, đừng sợ tốn tiền, phải làm cho mọi người có một môi trường làm việc tốt."
Đường Bồi Quân nói: "Đã rõ."
Âu Vịnh Ân nhịn không được nói: "Đống ca, từ từ rồi ghé khu luyện úng cũng được. Chúng ta lên tham quan một chút đi?"
Thẩm Đống gật đầu, nói: "Được, chúng ta lên xem thử."
Đi lòng vòng ở tòa nhà văn phòng Ánh Dương hơn một giờ, lúc này hai người mới từ trên lầu đi xuống.
Âu Vịnh Ân vô cùng hài lòng với tầng mười sáu của mình, dọc theo đường đi mặc sức tưởng tượng nên trang hoàng văn phòng của mình như thế nào.
Đến khu luyện súng, giống như những lần trước, hai người đến phòng ăn ăn bữa cơm trưa trước rồi mới đi luyện tập.
Là một bậc thầy bắn súng, Thẩm Đống không có chút áp lực nào khi dạy Âu Vịnh Ân luyện súng.
Mỗi cử động của hắn, mỗi phát súng, đều mang lại cảm giác vui mắt.
Âu Vịnh Ân học vẻn vẹn ba giờ, phát giác mình so với trước có tiến bộ rất lớn.
Lúc nghỉ ngơi, Thẩm Đống nói với Âu Vịnh Ân: "Vịnh Ân, ngươi có biết cao thủ thực sự dùng súng như thế nào không?"
Âu Vịnh Ân sửng sốt, nói: "Dùng thế nào?"
Thẩm Đống chỉ đầu mình, rồi chỉ trái tim mình, nói: "Dựa vào hai nơi này. Thành thạo nắm giữ kỹ năng bắn súng chỉ là cấp độ thấp nhất, cao thủ thực sự dựa vào cảm giác. Hắn có thể cảm thấy người và súng của mình là một thể, họng súng nâng tới vị trí nào, bắn tới vị trí nào, hắn không cần kỹ thuật, càng không cần nhắm, giơ tay một phát là bắn trúng ngay."
Âu Vịnh Ân nói: "Ngươi đang nói về bản thân mình đúng không?"
Thẩm Đống nói: "Sư phụ ngươi cũng làm được. Đúng rồi, năm nay hắn có tham gia thi đấu không?"
Âu Vịnh Ân nói: "Tham gia. Hôm qua hắn và A Lệ mới từ nước ngoài trở về để chuẩn bị tham gia cuộc thi."
Thẩm Đống hỏi: "A Lệ là ai? Bạn gái của hắn à?"
Âu Vịnh Ân gật gật đầu, nói: "Bạn gái của hắn gọi Quách Lệ Di, trong nhà là làm khách sạn, rất có tiền, khiến sư phụ của ta chịu áp lực rất lớn. Ông xã, ngươi có nhiều công ty như vậy, có thể giới thiệu cho sư phụ một công việc hay không?"
Thẩm Đống nói: "Sư phụ ngươi là người cao ngạo, sao có thể chạy đi làm cho ta được? Hơn nữa, Bây giờ hắn cũng không thiếu tiền."
Âu Vịnh Ân sửng sốt, hỏi: "Có ý gì?"
Thẩm Đống nói: "Lần này sư phụ ngươi đi Đăng Tháp Quốc du lịch là vì tìm A Hào giúp mình đầu tư. Nghe A Hào nói, hắn giúp sư phụ ngươi làm mấy lần giao dịch cổ phiếu cực kỳ nguy hiểm, thu lợi bốn năm triệu đô la Mỹ."
Âu Vịnh Ân kinh ngạc nói: "Lần trước sư phụ tìm ngươi là vì đầu tư?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận